TheảmkịchParislàmcụcdiệnthếgiớithayđổbóng đá việt nam chiều nayo Giáo sư Stephen Cohen thuộc trường Đại học New York, thảm kịch ở Paris dường như đã đẩy nhanh những thay đổi chính trị được chờđợi từ lâu. Mỹ không còn giữ vai trò bá chủ hay siêu cường duy nhất trên thếgiới, còn Nga đã quay lại sân khấu trung tâm của các vấn đề thế giới.
Con gái tôi sốt ruột sức khỏe của mẹ cũng vượt đường xa xôi để về nhà, nhưng nó về cũng có ở lại được đâu, vài ngày vẫn phải quay lại nhà chồng. Nó về thì tôi vui, có người chăm sóc chu đáo, tỉ tê chuyện trò, nhưng chẳng giải quyết được gì, nó đi tôi lại tủi thân đến trào nước mắt.
Mấy đứa sợ tôi chết, nên thuyết phục tôi lập di chúc phân chia tài sản rõ ràng. Tôi nghĩ thôi thì tư duy như vậy cũng là hiện đại văn minh, nhỡ tôi có mệnh hệ gì mà tài sản chưa phân chia, rồi sau này anh em chúng nó lại trở nên mâu thuẫn.
Nhưng tôi không lập di chúc mà chia nhà cho các con luôn. Căn nhà phân làm ba phần, thằng cả được phần nhiều hơn một chút vì sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho mẹ, thằng hai với con gái út hai phần bằng nhau.
Con gái út ở nơi khác không có nhu cầu ở nhà này thì quy ra tiền, hai anh sẽ góp lại đưa phần tiền của nó cho nó. Phân chia xong xuôi, tôi nghĩ các con đứa nào đứa nấy có phần rồi thì sẽ hết nhìn nhau tị nạnh mà tập trung báo hiếu mẹ, nhưng hóa ra tôi đã tính sai lầm.
Thằng hai không chịu vì thằng cả được nhiều hơn, nó cho rằng thời nào rồi mà còn phân biệt con cả con thứ. Hai thằng cũng không chịu vì con út ở xa không có công gì lại được nhận nhiều quá.
Các con tôi ngăn nhà chia làm hai căn, mỗi thằng ở một bên, riêng biệt hoàn toàn và trở nên xa cách hơn. Tôi ở bên nhà thằng lớn nhưng đến cả tuần không thấy nhà thằng hai sang chơi. Nhớ các cháu tôi lại phải chủ động sang nhà nó. Nhưng con dâu cả không thích tôi qua lại nhà dâu thứ, thế là nó lại khó chịu với tôi.
Tôi với con dâu không hợp nhau nên ở với nó tôi cũng phải nhìn thái độ nó mà sống, vì bây giờ tôi không còn tài sản, phụ thuộc các con hoàn toàn. Nhà nó ở là nhà tôi cho, nhưng nó lại không vì thế mà đối xử nương tay với tôi một chút.
Có gì khó chịu với mẹ chồng là nó về nhà đá thúng đụng nia. Dăm bữa nửa tháng nó lại bóng gió bảo tôi sang nhà thằng hai mà ở. Có đợt tôi giận quá sang nhà thằng hai ở thật. Nhưng được ít bữa vợ chồng thằng hai lại tỉ tê hay tôi làm chuyến đi chơi tới nhà em gái út của chúng nó cho đỡ buồn.
Tôi biết vợ chồng nó lục đục vì tôi sang ở cùng nên muốn đá khéo sang cho em gái. Nhưng con gái tôi đang ở với nhà chồng, bố mẹ nó còn cả, tôi làm sao mà sang ở với nó được dù chỉ có con gái là thương tôi.
Có phải tôi đã sai rồi không khi phân chia tài sản cho các con quá sớm, để đến bây giờ, khi tôi không còn gì trong tay mà cũng chưa đến ngày tàn hơi mà ra đi theo ông bà được, thì đứa con nào cũng coi tôi là gánh nặng?
Theo Dân Trí
Em trai nghe vợ bỏ rơi mẹ, 3 năm sau quay lại đòi chia tài sản
Thời điểm mẹ tôi cần được chăm sóc, vợ chồng em trai bỏ mặc bà. Đến khi mẹ khỏe mạnh và cần lợi ích về kinh tế, chúng lại muốn đón mẹ về khiến tôi băn khoăn.
" alt="Nhận thừa kế xong, các con tôi đùn đẩy nhau nuôi mẹ" />Nhận thừa kế xong, các con tôi đùn đẩy nhau nuôi mẹ
Nằm đối diện cổng chính Bệnh viện K Tân Triều, "xóm ung thư" (phường Kiến Hưng, quận Hà Đông, Hà Nội) là nơi tá túc của hàng trăm bệnh nhân điều trị ung thư. Từ khi viện bị phong tỏa do có 11 ca Covid-19, con ngõ vốn nhộn nhịp người vào ra bỗng vắng lặng. Bệnh nhân không thuộc diện cách ly trú ngụ trong "xóm ung thư" hoang mang, bắt xe về quê tránh dịch, còn một số người quyết định ở lại chờ cơ hội tiếp tục xạ trị.
Xóm trọ đối diện cổng chính Bệnh viện K Tân Triều là nơi tá túc của hàng trăm bệnh nhân.
Thu mình trên chiếc giường đơn ngồi xem tin tức, chị Phạm Thị Thương (40 tuổi, quê Bắc Giang) cho hay, từ lúc biết tin bệnh viện K bị phong tỏa, bệnh nhân, người nhà ai cũng bất ngờ và không khỏi lo lắng trước tình hình của dịch bệnh. Bệnh ung thư tiến triển nhanh lắm, chậm xạ trị ngày nào thì xem như thời gian sống rút ngắn đi ngày đó.
Trong quá trình thực hiện phác đồ điều trị, nếu bị gián đoạn bệnh nhân sẽ rất mệt mỏi và mất nhiều thời gian, nên nhận được thông tin phải tạm dừng và không được vào viện điều trị, chị Thương và các bệnh nhân trong khu trọ hoang mang, lo lắng. Chiếc điện thoại di động lúc nào cũng đổ chuông, khi thì người nhà, khi thì bạn bè của chị gọi xuống hỏi thăm sức khỏe và tình hình dịch bệnh.
Dứt lời, chị Thương vội vàng lướt chiếc điện thoại xem tin tức. Chị thở dài nói, trước ngày bệnh viện bị phong tỏa, chị vào viện lấy máu để ngày hôm sau đến truyền thuốc. Nhưng chưa kịp điều trị thì bệnh viện đã bị phong tỏa, những bệnh nhân không trong diện cách ly như chị Thương phải tạm dừng liệu trình điều trị và không được vào bệnh viện.
Từ khi Bệnh viện K bị phong tỏa, "xóm ung thư" vắng bóng người qua lại.
Ánh mắt lo lắng, chị Thương cho hay: "Nghe báo, đài thông tin về tình hình dịch mà tôi "đứng ngồi không yên" vừa sốt ruột, vừa bất an. Một số bệnh nhân sau khi nghe tin bệnh viện có ca dương tính đã được người nhà đưa về quê. Nhưng trong thời điểm này, về quê không hẳn đã an toàn, bởi quá trình di chuyển cũng có nguy cơ lây lan dịch. Thay vì về quê, tôi chấp nhận ở lại đây đợi thông báo của bác sĩ".
Chị Thương đang cập nhật tin tức về dịch bệnh.
"Dù ở lại đây chờ đợi rất mệt mỏi, chi phí ăn uống, nhà trọ tốn kém nhưng dịch bệnh bùng phát bất ngờ nên không tránh được. Bây giờ về hay ở cũng chỉ có vậy, thậm chí về nhà còn nguy hiểm hơn, nên tôi chấp nhận ở lại đây tự cách ly cho bản thân và cho gia đình ở quê", chị Thương nói thêm.
Ngồi kế bên chị Thương, bà Xuyên (quê Thái Bình) bị ung thư vòm họng suốt nhiều năm nay. Hướng ánh mắt về chiếc tivi, bà Xuyên thất thần vuốt vội mái tóc, buồn bã nói, căn bệnh ung thư dường như là "bản án tử", không được chữa trị kịp thời thì sẽ bị di căn sang bệnh khác rất nguy hiểm.
Dù không thuộc diện cách ly, nhưng có liên quan đến bệnh viện K nên bà Xuyên ngỏ ý với con dâu ở lại nhà trọ vừa tự cách ly, mà vẫn nghe ngóng được thông tin của bệnh viện. Tuy ở lại sẽ rất tốn kém, nhưng hai mẹ con bà Xuyên vẫn nhất quyết không về.
Bà Xuyên trong khu nhà trọ đối diện bệnh viện K.
"Giờ có về thì chúng tôi cũng phải cách ly tại nhà. Biết là thời gian sẽ lâu để được điều trị tiếp, nhưng tôi vẫn hy vọng bệnh viện sớm kiểm soát được dịch để bệnh nhân như tôi được điều trị tiếp. Hiện tại, tôi mới điều trị được 22 mũi xạ vẫn còn 8 mũi nữa. Để lâu nó lại phát triển nên về quê bây giờ tôi không an tâm, nhỡ đang cách ly mà có thông báo của bác sĩ đến điều trị thì lại không kịp", bà Xuyên trầm ngâm chia sẻ.
Nhìn những người trong xóm trọ lần lượt chạy dịch, chị Thương, bà Xuyên và những bệnh nhân trong xóm trọ đều có phần bất an, lo lắng nhưng họ quyết định ở lại theo dõi tình hình sức khỏe và chờ cơ hội được tiếp tục điều trị bệnh. Với họ điều mong mỏi bây giờ là bệnh dịch nhanh chóng qua đi để những người bệnh được quay lại điều trị sớm.
Theo Dân Trí
Bà mẹ ba con ở Hà Nội: 'Tôi biết ơn căn bệnh ung thư'
Mắc bệnh ung thư trực tràng nhưng Đinh Khuyên lại cho rằng, chị biết ơn căn bệnh này vì đã cho chị nhận ra nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống.
" alt="Bệnh nhân 'xóm ung thư' đứng ngồi không yên chờ ngày quay lại bệnh viện" />Bệnh nhân 'xóm ung thư' đứng ngồi không yên chờ ngày quay lại bệnh viện
Gọt vỏ gừng, cắt lát mỏng. Rắc một lớp muối lên các lát gừng đã cắt, đảo đều, để yên trong nửa tiếng rồi dùng tay bóp cho nước gừng chảy ra.
Đun sôi nước, cho gừng vào nấu trong 3 phút, vớt ra để nguội, rồi dùng tay bóp hoặc cho vào gạc bóp chắt bỏ bớt nước thừa trong gừng.
Lấy một chiếc nồi sạch khác, đổ gừng, giấm và đường phèn vào, đun sôi rồi tắt bếp.
Chuẩn bị lọ thủy tinh có nắp, đổ hỗn hợp trên vào, để nguội rồi cho vào tủ lạnh bảo quản. Món này có ăn trong vòng 1 tuần.
Theo báo Giao thông
Cách làm kim chi Hàn Quốc ngon đúng chuẩn, ăn là mê
Gần giống với món dưa muối ở Việt Nam, Kim chi được làm từ rau lên men có vị chua dịu hoà quyện với vị cay nồng của ớt chắc chắn sẽ khiến bạn mê mẩn khi thưởng thức.
" alt="Cách làm món gừng ngâm chua ngọt, được ví như thuốc bổ vào mùa hè" />
...[详细]
Ông Nguyễn Văn Trang, 78 tuổi, tình nguyện viết đơn xin đi vào tâm dịch Covid-19 ở Bắc Giang - Ảnh: Quốc Huy
Ông Trang chia sẻ, là người có hơn 50 năm công tác, trong đó có hơn 20 năm phụ trách bệnh lây truyền nhiễm, việc ông xin vào tâm dịch công tác là phù hợp. Gia đình ông có 6 người công tác trong ngành y tế, trong đó, 3 người con của ông luôn ở tuyến đầu chống dịch Covid-19.
Vinh dự cống hiến cho nhân dân, đất nước
Ông Trang bộc bạch, ông muốn đến tâm dịch chăm sóc các bệnh nhân. "Nếu vào tâm dịch mà tôi có mệnh hệ gì xảy ra, thì tôi cũng chấp nhận, không có gì vinh dự hơn việc được cống hiến cho nhân dân, đất nước. Tôi muốn cùng đồng nghiệp cống hiến giữa tâm dịch. Tôi quan niệm rõ ràng, còn sống ở trên đời được ngày nào thì nên làm những việc tử tế", ông nhấn mạnh.
Hai vợ chồng ông Nguyễn Văn Trang và bà Nguyễn Thị Nhàn tại nhà riêng - Ảnh: Quốc Huy
Bà Nguyễn Thị Nhàn (SN 1949), vợ ông cho biết, gia đình luôn ủng hộ ý chí, nguyện vọng muốn vào tâm dịch Bắc Giang của ông. Các con đang công tác trong ngành y cũng ủng hộ việc ông làm.
Ông Trình Văn Nhã - Chủ tịch UBND huyện Thanh Chương (Nghệ An), cho biết, ông đã đọc được đơn tình nguyện vào tâm dịch của bác sỹ Nguyễn Văn Trang.
“Chúng tôi rất tôn trọng bác sĩ Trang về ý chí, nguyện vọng cống hiến cho quê hương, công đồng và xã hội. Tuy nhiên, bác sĩ đã nhiều tuổi, sợ không đảm bảo để đi xa cống hiến nên chúng tôi sẽ xem xét để bác thực hiện việc này ở trên địa bàn huyện nhà” - ông Nhã cho biết.
" alt="Bác sĩ 78 tuổi ‘tự tin đủ sức khoẻ’ tình nguyện vào tâm dịch Covid" />
...[详细]
Tôi tự nhủ lòng mình sẽ thi thật tốt rồi về bên anh, chăm sóc anh, cho dù anh có thế nào tôi cũng sẽ ở bên anh.
Anh về nhà sau khi đã đi qua nhiều viện lớn. Bác sĩ nói anh có hồi phục được hay không phải chờ thời gian, ít nhất 6 tháng. Nhưng cả năm trời anh vẫn thế, rồi năm thứ 2, thứ 3, anh vẫn không đi lại được bằng đôi chân của mình, anh phải dùng xe lăn cả đời.
Sau khi ra trường, tôi về tỉnh nhà công tác, chúng tôi thường xuyên liên lạc, nói chuyện với nhau qua điện thoại, qua mạng internet. Một năm 2-3 lần tôi bắt xe tới thăm anh, quãng đường gần 100km tôi thấy xa thật xa, không như những lần tôi cùng anh về thăm ba mẹ.
Ba mẹ tôi thỉnh thoảng lại hỏi “Thế thằng nớ đi lại được chưa?” Tôi chỉ biết nói “Dạ chưa” rồi quay đi giấu giọt nước mắt. Tôi hiểu ba mẹ tôi lo cho tôi, lo cho tương lai của anh và tôi, tôi chơi vơi và mệt mỏi. Nhiều khi buồn lắm, cần một bờ vai dựa vào tôi lại không dám tâm sự cùng anh bởi tôi sợ anh lại lo, tôi cứ âm thầm chịu đựng.
Rồi người ấy xuất hiện và yêu tôi, tôi chưa yêu người ta nhưng người ta xuất hiện đúng lúc tôi cần. Tôi tâm sự mọi chuyện với người ấy, họ chấp nhận quá khứ của tôi và nói sẽ cùng tôi làm bạn với anh. Ba mẹ tôi cũng ưng người ấy và nói tôi nên đồng ý, hãy nghĩ xa cho tương lai của chính mình rồi cô, dì tôi cũng vun vào.
Ngày kỉ niệm 7 năm yêu nhau, tôi đã nói lời chia tay anh, tôi khóc ròng còn anh lại vui vẻ đồng ý. Tôi hỏi anh vì sao, anh nói bắt tôi chờ đợi 5 năm để anh phục hồi thế là quá đủ và thấy có lỗi với tôi bởi những năm thanh xuân ấy tôi đã dành cho anh.
Tôi xin lỗi anh mà anh không nhận, anh khuyên nhủ tôi, dặn dò tôi đủ điều. Anh nói sẽ làm anh trai để nghe vợ chồng tôi sau này tâm sự nếu cần. Nhìn anh vui vẻ nhưng tôi biết anh buồn lắm, còn tôi thì đau. Anh luôn nói tôi không có lỗi nhưng tôi là người nói lời chia tay anh, tôi cảm giác mình là người phản bội. Nỗi buồn ấy cứ canh cánh trong lòng tôi, không biết khi nào tôi mới bớt cảm giác có lỗi này.
H.T
Đổ bệnh sau ly hôn, vợ cũ đến thăm khiến tôi đau đớn
Trong thời gian nằm viện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Những bệnh nhân khác được bạn đời chăm sóc, còn tôi một mình nằm trên chiếc giường lạnh lẽo. Đúng lúc đó, vợ cũ của tôi xuất hiện…
" alt="Quyết định lấy chồng nhưng tôi còn áy náy về người yêu cũ nhiều lắm" />
...[详细]