Đại học Úc có robot tìm sách
- ĐH Công nghệ Sydney (UTS) hiện có 39.000 sinh viên,ĐạihọcÚccórobottìmsálịch việt trong đó 25% là sinhviên quốc tế. 600 du học sinh Việt Nam hiện đang theo học tại ngôitrường này.
![]() |
ĐH Công nghệ Sydney, Úc |
Với 27 năm hoạt động và phát triển, ĐH Công nghệ Sydney (Universityof Technology, Sydney) ưu tiên đào tạo và nghiên cứu các chuyên ngành vềKhoa học máy tính, Kỹ thuật và Công nghệ thông tin, Robotics, Nước vàxử lý nước thải…
UTS áp dụng mô hình mới trong giảng dạy: giảng đường nhỏ chỉ với khoảng 200 sinh viên, trong đó bố trí hai dãy bàn quay mặt vào nhau để các sinh viên có thể trao đổi, thảo luận trong giờ học. Hệ thống thư viện của trường là một trong hai hệ thống thư viện hiện đại nhất Australia với một triệu cuốn sách, được trang bị robot giúp tìm kiếm đầu sách.
Sinh viên Việt Nam có nhu cầu theo học UTS, sau khi tốt nghiệp lớp 11 có thể tham gia trường dự bị UTS - Insearch (từ 8 đến 12 tháng), sau đó có thể chuyển tiếp vào bất cứ chương trình cử nhân đại học nào tại UTS. Sau từ 3-4 năm học tại UTS tùy chuyên ngành, sinh viên sẽ nhận được bằng cử nhân của UTS.
Học phí của trường giao động từ 28.000 – 32.000 đô la Úc/ năm.
- Nguyễn Thảo
(责任编辑:Nhận định)
Soi kèo góc AC Milan vs Inter Milan, 0h00 ngày 3/2
Trong tháng 10, dòng SUV đắt nhất của Ford, Explorer (2,099 tỷ đồng) được khuyến mãi 50% lệ phí trước bạ, tương đương mức giảm khoảng 100-125 triệu đồng. Ưu đãi tương tự cũng dành cho Territory (799-929 triệu đồng), mức giảm khoảng 40-55 triệu đồng tùy phương lăn bánh xe.
Ford Everest các bản Sport, Titanium, Titanium Plus giảm đồng loạt 22 triệu đồng. Trong khi bản Ambiente giá 1,099 tỷ đồng được ưu đãi 100% lệ phí trước bạ, tức giảm khoảng 100-131 triệu đồng tùy địa phương ra biển số.
" alt="Ford giảm giá toàn bộ xe tháng 10" />Ford giảm giá toàn bộ xe tháng 10- Trước kia con trai tôi làm ăn khá giả, con dâu chi tiêu hoang phí đến đâu tôi không can thiệp. Thế nhưng khi chồng làm ăn thua lỗ, là người vợ, lẽ ra con dâu tôi nên chia sẻ gánh nặng kinh tế ấy. Đằng này…
Trong câu chuyện này, tôi là một bà mẹ chồng. Nhiều người sẽ cười vì nghĩ thế nào tôi cũng nói xấu con dâu. Thế nhưng không nói ra chuyện này tôi cảm thấy khó chịu trong lòng. Đời tôi chưa gặp người phụ nữ nào như con dâu tôi.
Con dâu và con trai tôi kết hôn được 12 năm. Đó là khoảng thời gian cháu sống trong nhung lụa. Con trai tôi không làm to, không quyền cao chức trọng mà chỉ kinh doanh. Tuy nhiên cháu chiều vợ đến mức con dâu tôi tiêu tiền không bao giờ phải nghĩ.
Tôi sống cùng nhà, thấy con dâu không bao giờ động tay động chân việc gì, ăn mặc thì chải chuốt, quần áo nhiều đến mức không đếm xuể. Tuy nhiên không bao giờ tôi có ý kiến.
Tôi nghĩ "của chồng công vợ", chồng kinh doanh được thì vợ con hưởng thụ, ăn diện một chút cũng là lẽ bình thường.
Ảnh: Psrindustrialflooringltd
Thời gian đó, tôi chỉ có duy nhất một lần góp ý. Đó là việc con dâu tôi tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, tuy nhiên sau khi lấy chồng, sinh con, cháu không muốn đi làm, cũng không động tay vào việc kinh doanh của chồng. Cháu chỉ muốn ở nhà.
Tôi khuyên cháu nên ra ngoài làm việc. Công việc có thể không có thu nhập cao nhưng đó là cách có thể khiến cháu có thêm những người bạn, thêm niềm vui. Ngoài ra, tôi chỉ nhắc các con nên biết tiết kiệm phòng khi thất bát.
Cháu nghe lời tôi, đi làm ở một công ty xuất nhập khẩu với mức lương 11 triệu. Tuy nhiên cháu chỉ nói với gia đình tôi rằng, cháu được 5 triệu tiền lương. Số tiền đó, cháu xin giữ để chi tiêu lặt vặt cho riêng mình. Tôi biết con dâu nói dối nhưng không ý kiến gì vì cùng là phận đàn bà, tôi biết cháu cần có những khoản tiêu riêng.
Mọi chuyện có lẽ sẽ không có gì phải mâu thuẫn nếu như con trai tôi không phá sản.
2 năm nay, cháu làm ăn khó khăn. Năm ngoái, cháu tuyên bố phá sản. Gia đình tôi phải bán đi mấy mảnh đất, mấy căn nhà, gom tất cả tiền và vay tiền khắp nơi để trả nợ.
Mặc dù vậy, con dâu tôi như người ngoài cuộc. Cháu vẫn đi làm, vẫn mua sắm tới tấp. Mỗi tháng, ít nhất cháu mang về gần chục đôi giầy, dép. Váy vóc, quần áo... cháu cũng sắm rất nhiều. Tháng gần Tết, con trai tôi bí tiền, không còn đủ tiền đóng học cho con, cháu hỏi vợ nhưng con dâu tôi từ chối thẳng thừng.
Cháu bảo: “Đó là việc của anh, trước thế nào nay vẫn phải vậy. Lương tôi ba cọc ba đồng chỉ đủ tiền ăn sáng, đổ xăng nên anh đừng hỏi tiền từ tôi. 700 nghìn anh vay tôi mua sữa cho con tuần trước, anh mau thu xếp trả lại”.
Tôi đứng bên ngoài, nghe vợ chồng chúng cãi nhau mà tan nát cõi lòng. Vợ chồng sướng khổ có nhau. Lúc có tiền, con trai tôi không tiếc vợ điều gì. Cháu cũng hay tự ái nên chắc vào đường cùng mới hỏi đến tiền của vợ. Vậy mà…
Hôm sau, tôi đành bán đi sợi dây chuyền vàng cuối cùng để đưa con trai đóng học cho cháu. Sau đó, tôi gọi con dâu ra và nói chuyện.
Tôi bảo: “Chồng đang khó khăn, con hãy là chỗ dựa cho chồng lúc này. Cả nhà cùng nhau tiết kiệm. Những khoản không cần thiết, con có thể hạn chế mua sắm. Quần áo, giày dép cũng vậy, mẹ thấy con đã có nhiều. Từ nay tiền lương của con, con cố gắng phụ thêm với chồng nhé”.
Cháu cúi mặt bảo: “Con có mua gì mà nhiều”. Thế nhưng hôm sau, cháu lại viết một bài dài trên trang facebook cá nhân kể chuyện tôi săm soi đến từng đôi dép, cái áo của con dâu.
Tôi thấy thật sự đau lòng. Tôi có bao giờ săm soi chuyện đó. Tuy nhiên trong căn nhà 4 tầng của mình, nói không hề ngoa, số giày dép của con dâu tôi xếp chặt 4 tầng cầu thang không hết. Như thế là quá lãng phí so với lúc khó khăn thế này.
Vậy thì tôi khuyên con dâu tiết kiệm có gì sai? Mong quý vị hãy giải thích giúp tôi. Có phải tôi đã già và lạc hậu nên khắt khe với cháu hay không?
Cảnh bi đát của nam công nhân gặp nạn khi đi làm nuôi em
Anh nằm im gần, như bất động. Hai người đàn ông đứng tuổi cố gắng dùng tay tác động vào đôi chân anh với mong muốn anh sớm có cảm giác.
" alt="Tâm sự: Chồng phá sản, vợ vẫn mua sắm quần áo 'chất cao như núi'" />Tâm sự: Chồng phá sản, vợ vẫn mua sắm quần áo 'chất cao như núi'- Hôm qua, tôi vừa biết tin một cặp vợ chồng bạn tôi đang xảy ra lục đục. Thật khó tin vì họ rất yêu nhau, đã đi cùng nhau đến cả chục năm, đã cùng nhau tạo nên biết bao kỳ tích mà bất cứ đôi vợ chồng nào nhìn vào cũng ngập tràn ngưỡng mộ.
Tôi vào Facebook của họ và thấy họ đã huỷ kết bạn với nhau. Tự nhiên tôi thấy lòng mình trống vắng bởi đã quá quen việc họ dành cho nhau những comment (bình luận) đầy hài hước, tình cảm vậy mà tuyệt nhiên gần đây không còn nữa.
Tôi đã quen hình ảnh hai người họ sánh bước bên nhau nhưng gần đây chỉ thấy hình của người chồng với con hoặc người vợ với con.
Tôi muốn gửi tin nhắn cho họ mà chẳng biết nói gì. Tôi có hàng tỉ lời khuyên cho những người xa lạ sao chẳng tìm ra nổi một lời khuyên nào cho người thân?
Ảnh minh họa Có bao nhiêu cặp đôi như thế? Họ đã nắm tay nhau đi suốt một chặng đường dài, cùng nhau vượt qua thác ghềnh tuổi trẻ, sống tận hiến hết trái tim mình cho cuộc hôn nhân đầu tiên và duy nhất ấy. Thế mà một hôm, chiếc ly bảy màu mỏng manh kia vụt vỡ, để lòng tin vào hôn nhân thêm một vệt xước dài, thăm thẳm, đớn đau.
Chúng ta chẳng ai dám chắc nắm tay nhau đi đến cuối đời. Hôn nhân là thế, muốn mong đôi khi chẳng phải cứ mong muốn là được. Chẳng phải cố gìn giữ thì nó sẽ bền vững. Thứ mong manh nhất chẳng phải tơ trời mà là tơ duyên, mà là tơ tình một sợi. Chẳng ai giữ nổi! Chẳng ai quản nổi!
Nhiều lúc tôi lẩn thẩn nghĩ, thứ tình bền vững nhất có khi lại là thứ tình của người đã khuất trong tim người ở lại chứ để đi tới già với nhau hẳn phải cần nhiều lắm những may mắn.
Như kiểu người chồng và người vợ phải trở thành khí trời của nhau vậy chứ là gì khác thì cũng đến một ngày tan vỡ. Tình yêu mong manh nên người ta cần đến tình thương để gắn chặt nhau lại.
Nhưng tình thương bền vững hay không lại chẳng phải do ta tạo ra. Có ai dạy được nhau cách để thương và được thương? Trước hôn nhân, ai cũng chỉ là đứa trẻ.
Dẫu kết hôn đến lần thứ 2, 3, ,4 thì kinh nghiệm của hôn nhân trước vốn chẳng thể áp dụng cho cuộc hôn nhân sau. Người ta cũng chẳng bớt đi ngốc nghếch được khi yêu một ai đó.
Có quá nhiều cách để người ta buông tay nhau ra nhiều đến độ cái hắt xì có khi cũng thành lý do. Nhưng chẳng có cách nào để người ta điều khiển tim mình, ngăn việc mình muốn buông tay.
Bằng nếu làm được thì đó cũng chỉ là áp đặt bản thân mình, gắng gượng mà giữ lại. Hay tệ hơn thì là sự hy sinh với vô vàn lý do kiểu anh ấy là một người cha tốt hoặc cô ấy không có lỗi, là lỗi ở mình quá đòi hỏi cô ấy thôi.
Nếu chia tay vì người thứ 3 thì đã đành một nhẽ. Dù nói thật, ai lớn tiếng nói vợ mình, chồng mình có bồ mình sẽ bỏ ngay đều là bởi họ yêu bản thân họ hơn, yêu cái sĩ diện của họ hơn mà thôi.
Bằng còn yêu người ấy thì có đánh chết họ cũng chẳng thể buông tay. Huống hồ là chuyện có người thứ 3, mà đôi khi, vì lỡ bước sai đường, trái tim lạc. Nhiều người vẫn tha thứ để bước tiếp bên nhau và chỉ buông tay vì cảm xúc trong lòng không còn dành cho nhau nữa!
Cả hôm nay, tôi cứ vào facebook của 2 người bạn ấy xem lại hình ảnh cũ của họ. Tôi muốn khóc. Nó thực sự đớn đau hơn cả việc chứng kiến một người chết trẻ. Nó xót xa đến mức có cảm giác như chẳng còn tin gì nữa trên đời. Kể cả với cuộc hôn nhân của chính bản thân mình. Trời ạ, có thứ gì để vịn vào lúc lòng rỗng vắng thế này không?
Tôi những muốn gửi bài viết này cho 2 người họ đọc nhưng lại sợ điều đó sẽ làm họ gặp thêm nhiều phiền muộn. Nên tôi đành lòng đứng từ xa cùng lời cầu nguyện cho họ, cho hôn nhân của họ và cho cả những cuộc hôn nhân của bạn bè mình, của mình.
Để đừng đến một ngày phải remove (loại bỏ) nhau ra khỏi friendlist (danh sách bạn bè), block (xóa vĩnh viễn) nhau khỏi đời nhau, hay chúng ta phải nói về nhau như đoạn quá khứ đã từng xanh mướt đầy khao khát, về đoạn đường cả hai đã từng qua và đứa con đã sinh ra từ những ngày yêu nhau thắm thiết!