Công nghệ

Soi kèo phạt góc Valladolid vs Las Palmas, 03h00 ngày 1/3

字号+ 作者:NEWS 来源:Thế giới 2025-03-03 18:37:42 我要评论(0)

Nguyễn Quang Hải - 28/02/2025 07:33 Kèo phạt usdusd、、

èophạtgócValladolidvsLasPalmashngàusd   Nguyễn Quang Hải - 28/02/2025 07:33  Kèo phạt góc

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords} 

Tôi sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh. 18 tuổi, tôi được người quen đưa lên Hà Nội làm phụ việc cho một quán ăn nhanh. Thời gian ở đây, tôi quen một chị - là người giao thực phẩm. Chị thấy tôi hiền, ngoan nên muốn giới thiệu cho em họ của mình. 

Người ấy được chị dẫn đến quán tôi làm 1 lần. Anh không cao, nước da trắng, hay nói và hay cười. Nhưng cuộc nói chuyện giữa chúng tôi không có gì đặc biệt. 

Mấy hôm sau, mẹ của anh cũng đến. Bà gọi tôi ra nói chuyện và muốn tôi suy nghĩ nghiêm túc về việc kết hôn với anh. Bà cũng xin địa chỉ nhà tôi ở quê để về thăm bố mẹ tôi. 

Tôi khi ấy rất non nớt, thấy nói đến chuyện kết hôn thì sợ nhưng vẫn nói địa chỉ nhà mình. 

Chẳng hiểu sau đó bố mẹ anh đến nhà tôi và những người lớn đã nói chuyện gì nhưng chỉ 2 tuần sau thì tôi lên xe hoa. Lúc về nhà chồng tôi mới biết, nhà anh to, đẹp. Nhưng anh lại nghiện. 

Đêm tân hôn, thay vì ở cạnh chồng, tôi nằm một mình bên phòng dành cho khách. Chồng tôi lên cơn thèm thuốc. Bố chồng phải xích anh vào chân giường. 

Nửa đêm, mẹ chồng đến bên tôi an ủi. Mẹ nói xin lỗi vì đã không nói trước với tôi tình cảnh này nhưng mẹ hứa sẽ không để tôi thiệt thòi. 

Đêm ấy, tôi đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Nhưng khi khóc chán chê, tôi nhận ra mình đã là vợ người ta. Anh ta có thế nào cũng đã là chồng mình. 

Tôi động viên bản thân phải đứng dậy, giúp anh cai nghiện và trở thành một thành viên của gia đình anh. 

Nhưng việc cai nghiện không đơn giản. Bao nhiêu nước mắt và cả máu của cả nhà đổ xuống cũng chỉ được một thời gian, anh lại tái nghiện. 

Hơn chục năm lặp đi lặp lại như thế, tôi và bố mẹ chồng gần như kiệt sức. Bao nhiêu của cải trong nhà cũng đội nón ra đi. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên nhẫn ở bên anh, không đòi hỏi cũng không than trách. 

Cách đây hơn 1 tháng anh qua đời. Sau khi lo tang sự cho anh xong, bố mẹ chồng gọi tôi đến cảm ơn vì đã ở bên anh và chăm sóc cho gia đình suốt 14 năm qua. 

Bố mẹ nói, bây giờ anh đã qua đời. Của cải cũng không còn gì ngoài căn nhà bố mẹ đang ở. Nhưng đây là đất ông cha để lại nên không thể bán. Bố mẹ muốn giải phóng cho tôi, để tôi có thể tìm được bến đỗ bình yên hơn. Bởi dẫu sao tôi vẫn còn trẻ, lại không vướng bận con cái. 

Hôm qua, không biết mẹ vay mượn được ở đâu tiền mà đưa cho tôi 300 triệu. Mẹ nói, mẹ chỉ có thể lo được từng ấy tiền để tôi có chút vốn lận lưng. 

Tôi nhìn mẹ, nước mắt chảy dài. Mẹ cũng ôm tôi rồi khóc. Cứ thế, tôi và mẹ không ai nói với ai lời nào, trong phòng chỉ có tiếng nức nở. 

Thật lòng 300 triệu là một số tiền rất lớn với tôi và gia đình. Nhưng nhận tiền rồi đi, tôi lại thấy không đành. 

Tôi và chồng dù không đến với nhau bằng tình yêu, sống với nhau cũng không giống các cặp vợ chồng khác nhưng bố mẹ chồng tôi đã già. Tôi bỏ họ để đi lấy chồng, lo cho bản thân mình thì liệu có phải đạo?

Tôi nên làm thế nào? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. 

Độc giảNguyễn Huệ

Cả nhà khốn khổ vì tính hay suy diễn của mẹ chồng

Cả nhà khốn khổ vì tính hay suy diễn của mẹ chồng

Tật suy diễn ít nhiều ai cũng có, nhưng làm sao để nó không phát triển tự do, để không hành hạ người thân và chính mình?

" alt="Mẹ chồng đưa 300 triệu kèm lời đề nghị khiến tôi rơi nước mắt" width="90" height="59"/>

Mẹ chồng đưa 300 triệu kèm lời đề nghị khiến tôi rơi nước mắt

{keywords}

Khi tôi ở cữ, mẹ tôi đi chợ nấu cho tôi món này, món nọ. Còn lại nhà tôi thì mẹ nấu mấy món khác, tức là có cả dành cho người đẻ, và dành cho cả người không kiêng cữ. (ảnh minh họa)

Chỉ được vài ngày là bắt đầu mâu thuẫn đã nảy sinh. Vì mẹ tôi đã dùng những phương pháp dân gian để tắm cho cháu. Mẹ tôi lấy lá khế tắm cho cháu khi cháu bị ngứa. Nhưng mẹ chồng tôi bảo không phải làm như vậy, đó là phương pháp nhà quê. Bây giờ cứ ốm là thuốc tây. Trẻ con cũng vậy. Mẹ tôi thì bảo không nên cho trẻ uống thuốc tây, không tốt cho trẻ. Nhưng mẹ chồng thì khăng khăng nên tôi đã ra hiệu mẹ không nói nữa.

Khi tôi ở cữ, mẹ tôi đi chợ nấu cho tôi món này, món nọ. Còn lại nhà tôi thì mẹ nấu mấy món khác, tức là có cả dành cho người đẻ, và dành cho cả người không kiêng cữ. Thế mà mẹ chồng tôi cau có mặt mày ngay trong bữa ăn. Mẹ bảo: “Nhà bà nhà quê mà cứ bày vẽ, tốn kém. Ăn thì ăn một hai món thôi, hơi đâu mà bày ra thế. Cũng có phải kiêng cữ gì lâu đâu, cái gì mà chả ăn được. Đừng lãng phí thế!”. Mẹ tôi nghe cái từ ‘nhà quê’ mà chạnh lòng, rớt nước mắt khi ăn cơm. Tôi cũng thấy mẹ chồng nói thế là quá đáng.

Hôm rồi con tôi bị ốm mấy ngày, mẹ chồng cứ nói bóng gió rằng tại bà ngoại không biết chăm cháu nên cháu mới ốm như vậy. Rồi mẹ tôi bảo, cách chăm cháu của người nhà quê khác người thành phố, mẹ tôi lại già rồi nên làm sao mà nhanh nhạy bằng bọn trẻ được. Tôi thì biết, đó không phải do mẹ. Trẻ con trời lạnh rất dễ cảm cúm, ốm. Tôi cũng đã cho con uống thuốc nhưng không khỏi.

Con tôi cứ ốm mãi, mẹ chồng tôi phải nghỉ làm chăm cháu. Cả hai bà trông nom cháu, còn đưa cả con đi viện nữa. Bác sĩ đã kê đơn thuốc cho con uống. Lúc ấy, mẹ chồng tôi cứ trách mẹ tôi, tại sao lại chăm cháu kiểu cổ hủ, để cháu ốm, tức là rời mẹ tôi ra là con tôi ốm ngay. Mẹ chồng tôi đang trách bà thông gia của mình, tôi biết vậy.

{keywords}

Tôi cảm thấy buồn quá vì tình cảm hai nhà đã sứt mẻ, mà chuyện chẳng có gì lắm. (ảnh minh họa)

Hôm đó, con tôi ra viện, về tới nhà tôi, mẹ tôi lại chạy vào đun ngay nước lá khế để xông cho cháu. Thế mà, khi mẹ tôi vừa bưng nồi nước ra thì mẹ chồng tôi hất đi, rồi quát tháo: “Bà không biết vì bà mà cháu tôi mới ốm thế này à. Bà đừng có hại cháu của tôi, bà không làm được thì về đi”. Mẹ tôi nghe vậy ức quá, cũng gằn giọng: “Bà bị làm sao đấy, bà điên à? Thế nó là cháu bà không phải cháu tôi à, là con tôi sinh ra chứ con bà sinh ra à. Bà đừng có ngậm máu phun người, cháu tôi, tôi không chăm thì ai chăm? Bà thích gì, thích gì thì cứ nói ra đi, tôi đã nhìn bà mấy ngày nay rồi, ức lắm rồi!”. Tôi thật không ngờ mẹ tôi lại nói những lời như vậy. Thế rồi, mẹ chồng tôi lao vào, chỉ vào mặt mẹ tôi, và rằng: “Bà về ngay cho tôi nhờ, nhà tôi không chào đón bà”. Tay bà chỉ về phía mặt mẹ tôi như đe dọa. Mẹ tôi bực mình hất ra. Thế là không hiểu sao, mẹ chồng tôi lại vung tay lên tát mẹ tôi một cái thật đau.

Tôi choáng quá, tôi không biết do vô tình hay cố ý, cũng có thể mẹ chồng tôi quen tay, với lại nghĩ mẹ tôi là con cái bà nên bà làm vậy. Chứ tôi không thể tin rằng mẹ chồng lại dám tát mẹ tôi như thế. Có cãi nhau cũng chỉ vì chuyện cháu chắt ốm, chứ có gì đâu.

Thế là, hôm đó, mẹ tôi dọn đồ về quê luôn. Tôi chắc rằng, mẹ tôi không bao giờ lên lại nhà này nữa, còn tôi sống ở đây không biết có yên ổn hay không. Tôi cảm thấy buồn quá vì tình cảm hai nhà đã sứt mẻ, mà chuyện chẳng có gì lắm, thế mà giờ thành ra thế này. Con cái làm sao mà sống thoải mái được khi mà hai nhà hiềm khích với nhau?

(Theo Khampha.vn)" alt="Mẹ chồng đã đánh mẹ tôi" width="90" height="59"/>

Mẹ chồng đã đánh mẹ tôi