Play" />

Clip nhà ảo thuật bất ngờ bị lộ ngón nghề

Thời sự 2025-03-12 14:08:45 17891

Trong lúc nhà ảo thuật đang thao thao bất tuyệt về chiêu "cắt đôi người vẫn sống" kỳ diệu của mình trước khán giả,àảothuậtbấtngờbịlộngónnghềkết quả ngoại hạng tây ban nha thì một sự cố ngoài ý muốn xảy ra.

Play
本文地址:http://play.tour-time.com/html/05f899963.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Valencia vs Valladolid, 0h30 ngày 9/3: Khách khó có điểm


"Ngươi đã cứu rỗi chúng sinh, nhưng ai sẽ cứu rỗi ngươi đây?"

"Ai sẽ cứu rỗi ngươi?"

"Ai... sẽ cứu ngươi..."

Qua từng lần thiền định, Đa La Bồ Tát dần mất đi ánh sáng của Phật tính, ngài bắt đầu không nhìn rõ chính mình.

Ba nghìn thế giới, pháp tướng vạn chúng sinh, khi nàng kết nối tinh thần với bản thân, ngài không còn nhìn rõ hình dạng của chính mình nữa.

Ngài không còn dung mạo, không còn thân thể, chỉ còn là một bóng xám mờ nhạt.

Năng lượng của ngài đã cạn kiệt, Phật quang đã tản mác, lòng ngài trống rỗng.

Ngài hiểu rằng ngày đại kiếp của mình đã đến.

Nếu không vượt qua được kiếp nạn, ngài sẽ diệt vong, từ đó tan biến.

Nếu vượt qua được kiếp nạn, ngài sẽ thành Phật, hóa thành vĩnh hằng.

Làm sao để vượt qua kiếp nạn đây? Là tiếp tục độ hóa thêm nhiều người nữa, cứu rỗi thêm nhiều chúng sinh nữa sao?

Nhưng Phật quang của ngài đã quá yếu, không thể soi sáng chúng sinh nữa, làm sao có thể độ hóa, cứu rỗi họ đây?

Trong cơn bối rối, từ ánh sáng xa xôi và vĩnh cửu, giọng nói của Phật Tổ vang lên:

"Ngươi mệt rồi, nhắm mắt lại và tạm thời nghỉ ngơi đi."

"Dùng pháp thân của ngươi đi đến nhân gian, tìm lại ánh sáng của mình trong tám nạn."

Đa La Bồ Tát nhắm mắt lại, nhưng ngài vẫn từ bi, nước mắt thương xót chúng sinh chưa kịp khô, đọng lại nơi khóe mắt.

Khi Đa La Bồ Tát nhắm mắt, ở nhân gian xuất hiện một thiếu nữ mặc y phục màu xanh.

Thiếu nữ áo xanh đi lại giữa cõi đời, chu du khắp nơi. Nàng bôn ba qua nhiều quốc gia, hòa mình vào dòng người, tìm lại ánh sáng đã mất của mình giữa những khát vọng của lòng người và khổ nạn của chúng sinh.

Dưới ánh trăng, một cô nương áo xanh đang ngủ giữa những nhánh cây Bồ đề.

Cô nương áo xanh có dáng người mảnh mai, dung mạo thanh tú, đôi mắt sáng ngời và tràn đầy lòng từ bi. Mái tóc đen dài buộc gọn một phần, phần còn lại xõa xuống, toàn thân nàng phát ra một ánh sáng trong suốt dịu dàng.

Dưới ánh trăng, cô nương áo xanh thức giấc.

Nàng nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn qua những tán lá Bồ đề, ánh mắt ngây ngẩn.

Trăng sao cùng tỏa sáng, ánh trăng trong trẻo rạng ngời.

Đêm nay, gió mát, trăng thanh.

Cô nương áo xanh đưa tay lên, che nửa mắt, qua bàn tay ngọc ngà, nàng nhìn ánh trăng, che đi sự mơ hồ trong ánh mắt mình.

Nàng lại mơ thấy giấc mơ đó.

Trước khi đại kiếp xảy ra, Phật Tổ đã bảo nàng, kẻ đã mệt mỏi và mất đi Phật quang, dùng pháp thân giáng thế nhân gian tìm lại ánh sáng đã mất trong lòng người.

Nàng đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua tám nạn trong ngọn lửa dục vọng, nhưng vẫn chưa tìm thấy ánh sáng đã mất.

Trong lòng nàng vô cùng hoang mang, không biết phải đi đâu tiếp theo.

Lúc đó không xa trên con đường trạm dịch, có hai vị hòa thượng đang gấp gáp đi dưới ánh trăng.

Một vị hòa thượng nói: "A Di Đà Phật! Trong thành Lạc Dương có hàng trăm chùa già lam, tháp Phật tráng lệ, chúng ta có thể đến để trao đổi Phật lý."

Vị hòa thượng kia đáp: "Nữ Đế lên ngôi, trọng Phật tôn tăng, dân chúng cũng phần nhiều tín Phật, chúng ta có thể đến để độ hóa họ."

Cô nương áo xanh lặng lẽ nhìn hai vị hòa thượng gấp gáp đi qua con đường trạm dịch.

Có vẻ nàng đã nảy ra một ý tưởng.

"Lạc Dương, già lam, Nữ Đế, tín đồ... Chi bằng ta đến Lạc Dương xem liệu có thể tìm lại ánh sáng đã mất của mình hay không."

Cô nương áo xanh lơ lửng bước xuống từ cây Bồ đề, nhẹ nhàng đứng dưới ánh trăng.

">

Truyện Phiêu Miểu 8

Ngày 8/5, trên Fanpage Facebook của hệ thống bán lẻ có tên Đào Toàn Group (có cửa hàng đặt tại Hà Nội, Đà Nẵng và TP.HCM - PV) đã bất ngờ tung ra chương trình theo dạng “bốc thăm trúng thưởng” với tên gọi “Hướng về biển Đông Việt Nam, nhuộm đỏ Facebook nhận BlackBerry 8700V”.

Cụ thể, nếu muốn được nhận chiếc điện thoại BlackBerry 8700V (là model đời cũ của BlackBerry, ra mắt cách đây khoảng 6 năm và hiện được bán trên thị trường với giá khoảng 600.000 đồng), công ty này ra điều kiện người chơi phải làm theo 4 bước, bao gồm: đổi avatar (hình đại diện) "Hướng về biển Đông”, nhấn nút Like ảnh và share (chia sẻ) dưới dạng công khai trên “tường” Facebook của chính cá nhân đó, bình luận một số có 3 chữ số bắt kỳ để làm cơ sở trúng giải.

Và bước thứ tư, Đào Toàn Group đề nghị người chơi phải like fanpage của chính doanh nghiệp này.

Thông tin trên fanpage của doanh nghiệp này cũng nêu rõ: Người trúng chiếc điện thoại BlackBerry 8700V là người có dự đoán trùng với 3 số cuối kết quả giải đặc biệt xổ số kiến thiết miền Bắc ra ngày 9/5/2014 chính xác và sớm nhất.

Theo tìm hiểu của ICTnews, tính đến thời điểm trưa ngày 9/5, topic của cuộc thi do Đào Toàn Group tung ra đã thu hút gần 300 “Like” và 260 lượt Share.

Liên quan đến trò chơi trúng thưởng này của Đào Toàn Group, nhiều khách hàng cho rằng nó sẽ trở nên có ý nghĩa nếu như doanh nghiệp này chỉ dừng lại ở chuyện đề nghị người chơi phải thay đổi avatar thể hiện lòng yêu nước và có cơ hội trúng điện thoại. Và khi đó, dù chỉ là trúng thưởng chiếc điện thoại trị giá thấp hơn nhiều so với chiếc BlackBerry 8700V cũng rất đáng trân trọng.

Tuy nhiên đáng tiếc, việc doanh nghiệp này đã “nổi lòng tham” khi đưa ra thêm điều kiện người chơi phải chia sẻ và Like fanpage lại bộc lộ rõ động cơ lợi dụng tình hình căng thẳng đang diễn ra tại biển Đông, đánh vào cảm xúc, tinh thần yêu nước của cộng đồng để câu Like, quảng bá cho thương hiệu Đào Toàn.

ICTnews không bình luận thêm về câu chuyện câu Like của Đào Toàn Group. Xin được dẫn nguyên văn một số bình luận thể hiện thái độ của độc giả về trò chơi trúng thưởng được viết trên chính fanpage của Đào Toàn Group và trên “tường” của một số cá nhân đã share fanpage Facebook Đào Toàn Group:

">

Một hình thức câu like đáng lên án!

Game bắn tọa độ Bomb Me cập bến Việt Nam

Nhận định, soi kèo Bình Dương vs Thể Công Viettel, 18h00 ngày 8/3: Đi dễ khó về


Nguyên Diệu không thể đuổi kịp nó, đành thôi.

Nguyên Diệu nhìn ba miếng bánh hoa quế, hơi dở khóc dở cười.

Ba ngày trước, Nguyên Diệu đến chợ Tây tiệm Thụy Dung Trai mua bánh hoa quế, trên đường về Phiêu Miểu các, một con mèo Li Hoa đi theo hắn, mắt chăm chú nhìn vào bánh hoa quế trong tay hắn.

Nguyên Diệu đoán rằng, mèo Li Hoa có lẽ muốn ăn bánh hoa quế, bèn lấy hai miếng đặt trên chiếc lá sạch.

Mèo Li Hoa rất vui vẻ ăn.

Sau đó, suốt ba ngày liền, sáng nào Nguyên Diệu mở cổng Phiêu Miểu các cũng thấy một chiếc lá ngô đồng và ba miếng bánh hoa quế. Dù là một mọt sách ngốc nghếch cũng có thể phát hiện một con mèo Li Hoa nấp sau cây liễu, thò đầu ra nhìn. Tuy nhiên, chỉ cần chạm phải ánh mắt của Nguyên Diệu thì mèo Li Hoa lập tức chạy biến.

Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ chuyện này là thế nào, Bạch Cơ nói: "Đây là mèo Li Hoa đang báo ơn đấy, Hiên Chi cho nó ăn bánh hoa quế, nó cũng trả ơn lại Hiên Chi bằng bánh hoa quế."

Nguyên Diệu cầm bánh hoa quế đi vào Phiêu Miểu các, hắn cảm thấy mèo Li Hoa ngày nào cũng đến báo ơn, thật sự khiến hắn hơi ngại ngùng.

Ly Nô mặc chỉnh tề bước ra, thấy bánh hoa quế thì bĩu môi: "Con mèo Li Hoa đó lại đến à? Mọt sách ngốc thật, lúc đó cho nó một con cá chép lớn thì tốt biết bao, giờ thì ngày nào cũng có cá chép lớn để ăn rồi."

"Ly Nô lão đệ nói gì vậy?" Nguyên Diệu nói.

Nhớ lại điều gì đó, Nguyên Diệu nói với Ly Nô: "Con mèo Li Hoa này ngày nào cũng đến tặng bánh hoa quế, ta thấy rất ngại, muốn gọi nó lại nhưng nó lại chạy mất. Ly Nô lão đệ và nó đều là mèo, có quen nó không?"

Ly Nô tức giận nói: "Đừng có so sánh ta với con mèo hoang từ đâu đến! Ta là mèo nhà sạch sẽ thanh nhã, tổ tiên ta có một phần tư dòng máu Ba Tư, là quý tộc trong loài mèo. Ta cao quý anh tuấn như vậy, sao có thể quen biết con mèo hoang tầm thường xấu xí đó?!!"

Nguyên Diệu gãi đầu: "Nhưng, nhìn qua, Ly Nô lão đệ cũng rất giống mèo hoang mà."

Ly Nô hét lên: "Đó là do mắt ngươi kém thôi!!"

Buổi sáng, Phiêu Miểu các làm ăn ế ẩm, Bạch Cơ rảnh rỗi chán nản, nói với Nguyên Diệu: "Hiên Chi, đi dạo chợ Tây đi. Trời cũng lạnh rồi, ta muốn đi mua thêm mấy bộ đồ mùa đông. Hiên Chi cũng có thể mua một bộ, tháng này ta sẽ không cho ngươi tiền tiêu vặt nữa."

"Được." Nguyên Diệu đáp.

Ly Nô vội nói: "Chủ nhân, Ly Nô cũng không cần tiền tiêu vặt nữa, ngươi mua cho Ly Nô một chiếc mũ đẹp nhé."

Bạch Cơ nói: "Ly Nô, ngươi đã hết tiền tiêu vặt rồi, tiền tiêu vặt tháng này của ngươi đều mua cá khô rồi."

Ly Nô nghĩ một lúc, nói: "Vậy dùng tiền tiêu vặt tháng sau của mọt sách ngốc để mua mũ cho Ly Nô đi."

Bạch Cơ nói: "Được."

Nguyên Diệu tức giận nói: "Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ, xin đừng tự tiện dùng tiền mồ hôi xương máu của ta khi chưa có sự đồng ý!" Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời Phiêu Miểu các, đến chợ Tây. chợ Tây đầy cửa hiệu, thương nhân đông đúc. Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi vào một tiệm may nổi tiếng "Phù Vũ Cư".

Trong "Phù Vũ Cư" có áo quần sẵn, cũng có thể đặt may. Tuy nhiên, hầu như không có đồ nữ. Vì thời nhà Đường, nữ tử quý tộc hoàng gia đều có thợ may, thợ thêu riêng, thường không mua áo quần ngoài. Nữ tử dân thường phần lớn thạo nữ công, áo quần của họ đều tự may, cũng không mua áo quần ngoài. Bạch Cơ kiên quyết đặt may vài bộ đồ nữ, chủ tiệm "Phù Vũ Cư" đành gọi thê tử ra, để bà và Bạch Cơ bàn bạc chi tiết về vải vóc, kiểu dáng.

Nguyên Diệu thấy đặt may phiền phức, thử một chiếc áo dài màu xanh đen viền lông linh miêu. Chiếc áo dài này có chất liệu thượng hạng, dày dặn mà mềm mại, cắt may tinh xảo, thanh lịch mà vừa vặn. Nguyên Diệu mặc rất vừa, như là may đo riêng cho mình vậy.

Bạch Cơ khen: "Hiên Chi mặc chiếc áo này trông rất phong độ."

Thư sinh cũng rất hài lòng: "Vậy, ta sẽ mua nó."

Chủ tiệm "Phù Vũ Cư" nói: "Chuyện này, e rằng không ổn. Công tử nên chọn chiếc khác thì hơn."

Nguyên Diệu ngạc nhiên: "Tại sao?"

Chủ tiệm nói: "Chiếc áo này là do Vương tử Ba Tư Sasan đặt may, hôm nay ông ấy sẽ đến lấy." Nguyên Diệu hơi thất vọng: "Hóa ra là do người khác đặt may."

Bạch Cơ nói với chủ tiệm: "Vậy, ông hãy may một chiếc y hệt chiếc áo này. Khi nào xong, chúng ta sẽ đến lấy."

Chủ tiệm khổ sở nói: "Không thể nào y hệt được, vải này là do Vương tử Sasan mang đến, rất quý, tiệm ta không có."

Nguyên Diệu nói: "Thôi, không cần phiền phức nữa, ta sẽ chọn một chiếc áo khác."

Bạch Cơ kiên quyết nói: "Chắc chắn phải là chiếc này. Hiếm khi Hiên Chi mặc áo mà không có mùi chua của sách vở."

Nguyên Diệu tức giận phản bác: "Ngươi nói gì vậy? Ta có mùi chua của sách vở khi nào?!"

Bạch Cơ cười nói: "À à, ta chỉ đùa thôi, Hiên Chi đừng giận."

Bạch Cơ ngồi ở Phù Vũ Cư chờ Vương tử Ba Tư, Nguyên Diệu đành phải chờ cùng nàng. Bạch Cơ nghe chủ tiệm Phù Vũ Cư kể rằng, Vương tử Sasan* có tên tiếng Hán là "Tô Lượng", ông là hậu duệ của triều đại Sasan. Cha ông là Phi Lộ Tư, một hoàng tử Ba Tư, thời Cao Tông đến Trường An làm con tin, giữ chức tả Vũ Vệ tướng quân. Sau đó, triều đại Sasan diệt vong, Phi Lộ Tư ở lại Trường An. Phi Lộ Tư cưới một quận chúa họ Lý, sinh ra Tô Lượng. Tô Lượng có một nửa dòng máu Ba Tư, một nửa dòng máu Đại Đường.

* Vương triều Sassanid (226–651) Nhà Sassanid là triều đại cuối cùng của Ba Tư cổ đại. Bởi vì A Lạp, Bá đế quốc hưng khởi, cùng với vương triều liên tục hai vị quốc vương bị ám sát, vương triều Tát San sụp đổ, con trai của quốc vương đời cuối Ba Tư Y Tự Ai tam thế là Ti Lộ Tư Đông chạy trốn tới Đường triều, nhậm chức Hữu Vũ Vệ tướng quân, lúc ấy Đường triều do Đường Cao Tông đương triều.

Bạch Cơ vừa uống xong một chén trà thì Tô Lượng đến "Phù Vũ Cư". Tô Lượng dáng người vạm vỡ, mặc một chiếc áo dài viền chỉ vàng thêu hoa văn sen tây. Hắn chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mũi cao mắt sâu, tóc xoăn màu hạt dẻ, không giống người Trung Nguyên. Đôi mắt hắn có màu xanh thẫm, giống như hai hồ nước lạnh.

Bạch Cơ nhìn Tô Lượng một cái thì hơi sững sờ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười thú vị.

Tô Lượng thấy Bạch Cơ thì không có biểu cảm gì đi thẳng tới chỗ chủ tiệm "Phù Vũ Cư": "Ta đến lấy áo."

Chủ tiệm cười nói: "Ta sẽ đưa đến phủ ngài, không cần phiền ngài đến lấy."

Tô Lượng nói: "Không sao. Tiện đường thôi."

Tô Lượng chuẩn bị thử áo, nhìn thấy viền áo lông linh miêu, đột nhiên nổi giận đùng đùng: "Ai cho phép ngươi dùng lông linh miêu làm viền áo?!!"

Chủ tiệm sững sờ, cười nịnh nói: "Áo mặc mùa đông thường dùng lông linh miêu, lông cáo viền áo, càng ấm áp hơn."

Tô Lượng trợn mắt, túm lấy cổ áo của chủ tiệm "Phù Vũ Cư", dữ tợn nói: "Dùng da người viền áo chẳng phải ấm hơn sao?"

Chủ tiệm cười gượng: "Ngài nói đùa rồi."

Tô Lượng dữ tợn nói: "Ta không đùa! Tháo lông linh miêu ra, thay bằng da người!"

Chủ tiệm toát mồ hôi lạnh: "Giữa ban ngày ban mặt, ta đi đâu kiếm da người cho ngài?"

Tô Lượng hỏi: "Lông linh miêu này là ai đưa đến?"

Chủ tiệm đáp: "Là Vương Tam làm nghề buôn da. Nhà ông ta có da linh miêu, da hồ ly, da hổ tốt nhất chợ Tây."
">

Truyện Phiêu Miểu 2

Trước hết, tôi cũng muốn nói luôn rằng tôi không hề là một fan của SAJ. Đội tuyển từng khiến tôi ấn tượng nhất tại VN có lẽ là Full Louis, mà sau này vì lí do tình cảm nên tôi chuyển sang Hanoi Dragons, cái tên vốn gắn với mình một thời gian. Bạn biết đấy, tình cảm thì không có tội nên nếu đọc đến đây cũng đừng vội nghĩ thêm “HND tuổi gì so với FL?” nhé. Vậy nên, một lần nữa tôi khẳng định rằng những gì tôi sắp viết sau đây sẽ hoàn toàn là những gì tôi nhìn thấy và thực sự cảm thấy trong khoảng thời gian 2 ngày theo sát SAJ, không hề có chút thiên vị nào cho đội tuyển LMHT này.

Trong sự kiện lần này, thay vì trực tiếp tham gia vào khâu vận hành giải đấu, tôi được giao công việc quay lại các video clip hậu trường, mà cụ thể là SAJ để phục vụ khâu sản xuất video. Tôi có quen biết các thành viên từ trước nên công việc diễn ra khá suôn sẻ và mọi người đều rất tự nhiên với nhau.

Đối với cá nhân tôi, SAJ thắng thì càng tốt mà thua thì… cũng chẳng sao. Đối với một người chỉ quan tâm đến mục đích sau cùng công việc của mình (lần này là quay clip) thì miễn sao tôi luôn theo sát được các thành viên và ghi lại đầy đủ mọi khoảnh khắc của họ. Việc thắng – thua chẳng phải mối quan tâm của tôi, vì tôi cũng biết rõ đối thủ của SAJ lần này là ai. Dĩ nhiên tôi cũng biết, đối với một fan hâm mộ, họ luôn kỳ vọng đội yêu thích của mình sẽ chiến thắng. SAJ chính là một trường hợp như vậy. Họ là đội tuyển LMHT có số lượng fan lớn nhất VN (đừng mất công tranh cãi với tôi về điều này) nên gánh nặng buộc phải thắng đặt trên đôi vai của họ là rất nặng.

Ngày thứ nhất

Tôi bắt đầu công việc của mình vào lúc 6h sáng, quay đủ các tiến trình từ khi các thành viên ngủ dậy, chuẩn bị cho đến khi đặt chân đến nhà thi đấu. Họ nhập cuộc khá tự tin và thoải mái. Theo tôi nghĩ thì công lớn thuộc về thầy Lee In Cheol. Khác với những gì tôi tưởng tượng về viễn cảnh thầy sẽ lớn tiếng, quát mắng các thành viên, những nguyên liệu quý giá cho tôi sau này khi dựng video, thì thầy cũng mang một vẻ điềm tĩnh đến lạ lùng. Tôi cũng biết, đằng sau vẻ điềm tĩnh đó là một sự khát khao chiến thắng rất lớn (ai mà không muốn chiến thắng cơ chứ?), nhưng cách thể hiện điềm tĩnh đến vậy quả thực khiến tôi cảm thấy rất… vui. Họ đến với cuộc chiến này với một sự chuẩn bị tốt. Họ biết điều đó. Đấy là những gì tôi có thể cảm nhận; hoặc ít ra là bề ngoài họ “tỏ ra như vậy” chăng?

Sau một khoảng thời gian chờ đợi khá lâu, cuối cùng cũng đến lượt SAJ bước lên sân khấu.">

Nhật ký theo chân Saigon Jokers tại giải TTĐT Quốc Tế 2014

友情链接