Nhận định, soi kèo Gokulam vs SC Bengaluru, 20h30 ngày 29/1: Thất vọng cửa dưới
相关文章
- 、
-
Soi kèo góc Brisbane Roar vs Western Sydney, 15h35 ngày 31/1 -
Bà Trương Nguyễn Thiên Kim - vợ của ông Tô Hải, Tổng giám đốc Công ty cổ phần Chứng khoán Vietcap - vừa đăng ký bán ra 13,2 triệu cổ phiếu VCI theo nhu cầu cá nhân. Giao dịch sẽ được thực hiện từ ngày 4/9 đến ngày 3/10 theo phương thức khớp lệnh hoặc thỏa thuận. Tính theo giá đóng cửa sáng nay, bà Kim có thể thu về khoảng 623 tỷ đồng. Bà chủ Katinat, Phê La xả hàng cổ phiếu VietcapNếu giao dịch thành công, bà chỉ còn nắm khoảng 9,6 triệu cổ phiếu VCI, tương đương tỷ lệ sở hữu 2,18% và không còn là cổ đông lớn của Chứng khoán Vietcap.
-
Tôi đang kinh doanh quần áo thời trang. Trước đây, tôi làm nhân viên sale bất động sản. Mỗi ngày tôi đưa 100 nghìn đồng đi chợ, vợ vẫn khó chịu kêu caTừ khi tích lũy được số vốn nhỏ, tôi quyết định thuê mặt bằng, nhập hàng thời trang về bán.
Công việc bước đầu thuận lợi, doanh thu ổn định. Tuy nhiên, tôi vẫn còn một số khoản nợ mua nhà cần thanh toán nên chi tiêu hết sức tiết kiệm.
Hai vợ chồng và một đứa con chưa đầy tuổi, tôi hạch toán chi tiêu mỗi bữa ăn chỉ 50 nghìn đồng. Hai bữa là 100 nghìn đồng. Vì con vẫn uống sữa, ăn bột là chủ yếu.
Tôi không có thói quen ăn sáng nên bớt được một khoản. Tôi mua cho cô ấy mì tôm, bún, phở ăn liền.
Một tháng gia đình tôi chi tiêu như sau: Ba triệu tiền ăn, 500 nghìn tiền mua gia vị và dầu ăn. Một triệu tiền điện nước, internet. Đồ ăn sáng của vợ khoảng 300 nghìn đồng.
Sữa bỉm, thức ăn của con gói gọn trong 2 triệu. Tôi cho con dùng sữa Việt Nam, bỉm chỉ dùng ban đêm. Riêng gạo, mẹ tôi ở dưới quê gửi lên.
Ma chay, cưới xin, tôi cố gắng chắt bóp tiền ăn lại. Đám cưới nào thân quen mới đi, đám quan hệ xã giao tôi chỉ gửi tiền mừng 200 nghìn đồng.
Như vậy, mỗi tháng tôi chi phí cho gia đình 6,8 triệu, tháng nào vung tay lắm cũng chỉ 7,5 triệu. Tôi nghĩ như vậy là quá hợp lý.
Chắc hẳn nhiều bạn thắc mắc, tôi chi 100 nghìn đồng tiền ăn cho 1 ngày như thế nào?
Thịt lợn tăng giá, nhà tôi vào siêu thị mua thịt gà tây, chỉ 45 nghìn đồng - 50 nghìn đồng/khay. Một khay thịt gà đó hai vợ chồng ăn dè cũng được 2 bữa.
Ngoài ra, tôi bảo vợ mua đậu phụ, rau luộc, lạc rang. Đậu phụ tôi có thể chế biến thành nhiều món, thay đổi khẩu vị. Bữa ăn cũng tạm gọi là đủ dinh dưỡng. Thi thoảng cuối tuần tôi mới đổi bữa bằng thịt lợn.
Cuộc sống còn thiếu thốn, tiền làm ra không biết tiết kiệm rồi cũng hết nên tôi quán triệt với vợ phải tằn tiện.
Mọi thứ chi tiêu phải trong tầm kiểm soát, có vậy mới mau chóng trả hết nợ. Lâu dài còn tiết kiệm cho con học tiếng Anh…
Vợ tôi không hiểu, hôm nào chồng đưa tiền mua đồ ăn cũng làu bàu. Cô ấy kêu tôi là đồ ki bo.
Cô ấy cũng đi làm, lương tháng khoảng 4 triệu đồng. Từ ngày lấy nhau, tôi chưa bao giờ hỏi đến đồng lương của vợ. Tôi xác định mình là trụ cột gia đình nên mọi chi phí trong nhà tôi lo hết.
Nếu muốn ăn ngon hơn sao vợ tôi không chịu bỏ tiền túi ra. Phải chăng cô ấy quá chắc lép?
Hơn nữa, cả 2 đều xuất thân ở nông thôn ra thành phố lập nghiệp. Hoàn cảnh gia đình nghèo túng. Việc ăn kham khổ cũng đã quen. Tôi thấy so với ngày xưa ở quê, bữa cơm của gia đình tôi hiện tại quá tươm tất.
Gia đình khác, vợ chồng phải hỗ trợ nhau xây dựng gia đình. Ở đây, tôi một mình cáng đáng hết. Nhà mua bằng tiền trả góp, tôi tự trả nợ.
Những lúc khó khăn, ngân hàng réo gọi, chủ nợ giục, tôi chưa lúc nào để vợ phải lo lắng tiền bạc. Vậy mà sự cảm thông, lời hỏi han cũng không có.
Tôi chán nản, sinh ra cáu kỉnh. Mỗi khi vợ kêu ca, tôi quát tháo ầm ĩ. Từ những mâu thuẫn vụn vặt, vợ chồng tôi chiến tranh lạnh, cảm thấy rất bí bách.
Hôm qua trong lúc nóng nảy, tôi nói vợ là đua đòi, "con nhà lính tính nhà quan" rồi thẳng tay tát cô ấy. Vợ giận ôm con về quê, đòi ly dị.
Tôi ngồi nhìn lại mọi thứ, tâm trạng rất trống rỗng. Tôi không hiểu mình làm sai chuyện gì? Tại sao hôn nhân của mình lại đến thảm cảnh này?
Xin hãy cho tôi lời khuyên!Bức xúc với em chồng, vợ dắt tay đuổi khỏi cửa
Em đã xin lỗi nhưng vợ tôi cương quyết, hành xử với em như thể không còn chút tình nghĩa nào khiến tôi rất nóng mặt.
"> -
Vụ việc con gái đánh đập, đổ chất thải lên người mẹ già ở Long An gần đây thật quá đau lòng. Tôi thực sự không dám xem hết cái clip ấy. Lời cay đắng của người mẹ liệt: Chỉ muốn chết nhanh để khỏi làm khổ conSống trên cõi đời đã quá 50 năm, tôi biết, những chuyện như thế không nhiều. Nó càng không phải là điển hình để đánh giá về lòng hiếu thảo của người Việt.
Thế nhưng, nó cũng khiến người ta phải suy ngẫm.
Cạnh nhà tôi có một bà cụ, năm nay đã ngoài 90 tuổi. Khoảng 2, 3 năm trước, tôi vẫn thấy cụ giặt giũ quần áo, quét dọn nhà cửa, nhặt rau nhặt cỏ ở sân vườn.
Nhưng nay thì khác, sau một cú trượt chân ngã, cụ bị gẫy chân nên chỉ ngồi một chỗ.
Con dâu của cụ nói rằng, sau khi bị ngã, sức khỏe cụ yếu hẳn. Đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa.
Bẵng đi một thời gian, một hôm đứng ở sân nhà mình, tôi nghe thấy tiếng kêu của bà cụ nên chạy sang.
Các con của cụ không có nhà nên thấy tôi, cụ cứ chắp tay xin một bát cơm. Cụ bảo, hôm trước, vì trót đi vệ sinh ra giường nên cụ bị con trai phạt, không cho ăn.
Tôi vội về nhà lấy biếu cụ đĩa xôi và khoanh giò vì hôm ấy nhà tôi có giỗ. Cụ cầm vội, ăn lấy ăn để hết quá nửa đĩa.
Phần còn lại, cụ gói cẩn thận rồi giấu dưới gối. Cụ bảo, nếu các con nhìn thấy, chúng sẽ mắng. Chúng bảo, cứ ăn nhiều thì bao giờ mới chết, hoặc ăn nhiều rồi lại phải đi vệ sinh, không ai hầu được…
Câu chuyện bà cụ kể, tôi không rõ thực hư đến đâu vì cụ bị lẫn. Nhưng nghe xong, tôi vẫn thấy cám cảnh.
Về nhà, tôi lại nghĩ đến dì của tôi. Dì là mẹ đơn thân, sinh được 1 người con trai khi đã gần 40 tuổi. Theo lẽ thường quê tôi, những trường hợp đơn thân sẽ xác định ở chung với con cả đời. Thế nhưng, dì thì khác.
Con trai lấy vợ, dì xây nhà cho con ở riêng. Ngôi nhà của con cách nhà dì gần 1km. Dì bảo, khoảng cách như vậy là hợp lý, đủ để mẹ con có thể hỗ trợ nhau nhưng vẫn giữ được sự tự do cho mình.
Năm 2015, dì 73 tuổi, bị tai biến, phải nằm 1 chỗ. Cô con dâu đi làm xa (sáng đi tối về), không thể chăm lo cho mẹ nên con trai dì phải nghỉ việc phụ xe đường dài – công việc vốn mang lại thu nhập chính cho gia đình để ở nhà làm ruộng, nấu cơm, phục vụ mẹ.
Sau hơn 1 năm như thế, áp lực kinh tế cộng thêm sự chán nản, mệt mỏi vì chăm người ốm khiến cậu cáu kỉnh, bức bối.
Dì tôi thấy vậy bèn vét sạch túi được gần 50 triệu, đưa cho con lấy vốn làm ăn.
Có tiền trong tay nhưng tính đi tính lại, cậu cũng không thể làm được gì khi vướng bận mẹ già đang nằm liệt giường liệt chiếu. Cuối cùng, cậu đành vay thêm tiền, mở dịch vụ cho thuê bát đĩa, bàn ghế, phông bạt để có thể quanh quẩn gần nhà.
Nhưng không biết vì không có duyên hay vì đồ của cậu sắm không đẹp như người khác nên khách đến thuê rất ít, cả tháng mới được 1 vài đám.
Vậy là, tiền không sinh ra, tiền vốn đã cạn, lãi mẹ đẻ lãi con khiến vợ chồng cậu cãi nhau, đánh nhau liên tục. Dì tôi nằm trong buồng, nghe các con cãi vã, nước mắt chảy dài mà không biết phải làm thế nào.
Một lần, dì bảo với con trai, cứ kiếm việc đi làm, kệ dì ở nhà một mình. Mỗi ngày chỉ cần để cho dì 1 bát cơm ở đầu giường là dì có thể tự lo được.
Cậu con trai cũng nghe lời mẹ, xin đi làm thuê (sáng đi, tối về). Nhưng làm được chừng 2 tháng, những người hàng xóm lại nói đến tai cậu, bảo cậu bất hiếu, để mẹ ở nhà với bát cơm thiu. Chất thải của mẹ không có ai đổ, để cả ngày nên mùi hôi thối nồng nặc.
Vậy là, cậu lại phải nghỉ việc ở nhà.
Có lần, vì ức chế quá, cậu uống rượu say rồi về quát mẹ, bảo vì mẹ mà cậu khổ.
Dì tôi nằm trên giường, nghiến chặt răng để khỏi bật ra tiếng nấc. Dì bảo với tôi, dì chỉ muốn được chết thật nhanh để giải thoát cho các con.
Dì luôn khẳng định rằng, các con không có lỗi, chúng rất có hiếu nhưng áp lực cuộc sống quá lớn lại thêm việc phải dành thời gian, công sức chăm sóc mẹ già khiến chúng đôi khi không kiểm soát được lời nói của mình.
Dì nói với tôi, giá như, nhà nước mình hỗ trợ, cho xây viện dưỡng lão ở các địa phương. Người già được đến đó với mức giá phù hợp chứ không phải quá cao như ở thành phố hiện nay thì tốt biết mấy.
Như vậy, dì và nhiều người già như dì sẽ xin đến ở, vừa có bạn, vừa được chăm sóc, các con cũng yên tâm đi làm, kiếm tiền. Rảnh rỗi, chúng đón mẹ về hoặc đến thăm mẹ thì cả hai sẽ đều được hạnh phúc.
Tôi gật đầu đồng ý với dì. Bởi ở hầu hết các gia đình, khi cha mẹ đến tuổi già, yếu, cần được chăm sóc thì cũng là lúc các con đang ở giai đoạn bận rộn nhất, cần phải nỗ lực nhất.
Nếu cứ quanh quẩn ở nhà để chăm sóc bố mẹ thì chúng sẽ bị guồng quay của xã hội bỏ rơi. Còn nếu chúng thuê người đến nhà chăm sóc, thì tiền bỏ ra không hề ít nhưng cũng không mua được sự yên tâm.
Chi bằng, có môi trường phù hợp cho người già thì sẽ không ai còn sợ tuổi già nữa.
Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi suy nghĩ của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: [email protected]. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn.
Cha mẹ lúc trẻ bớt ‘yêu’ con, về già được tự do, hạnh phúc
Sự việc cô con gái ở Long An đánh đập mẹ già xôn xao báo chí mấy ngày qua chắc chắn là một hành vi đáng lên án cả về góc độ luật pháp lẫn đạo đức.
">