您现在的位置是:Thể thao >>正文
Ra mắt Razergon: kính thực tế ảo không cần kết nối với điện thoại di động
Thể thao3881人已围观
简介Sứ mệnh của RazergonMang trong mình sứ mệnh của chiếc kính thực tế ảo dễ sử dụng,ắtRazergonkínhthựct...
Sứ mệnh của Razergon
Mang trong mình sứ mệnh của chiếc kính thực tế ảo dễ sử dụng,ắtRazergonkínhthựctếảokhôngcầnkếtnốivớiđiệnthoạidiđộlịch thi đấu bóng đá đội tuyển việt nam tạo ra trải nghiệm VR chất lượng cao mà không cần bất cứ thiết bị phụ trợ nào, Razergon được đánh giá như một sản phẩm đối trọng với Gear VR của Samsung hay Daydream VR của Google.
![]() |
Điều đặc biệt của Razergon nằm ở chỗ cơ quan vận hành của sản phẩm được cố định ngay bên trong chiếc kính.
Thiết kế của Razergon
Razergon có thiết kế khá hiện đại và tiện dụng. Cụ thể:
• Màn hình LCD.
• Góc nhìn rộng 90 độ (thấp hơn Gear VR của Samsung).
• Độ phân giải 2.560 x 1.440 pixel (tương tự Pixel XL hay Samsung Galaxy S8).
• Bộ nhớ trong 6 GB và bộ nhớ RAM 2GB.
• Bộ xử lý Quad-core 4 nhân.
![]() |
Razergon được thiết kế từ nhựa ABS có trọng lượng nhẹ và phủ một lớp sơn màu kim loại ở ngoài. Chip được tích hợp trong kính có bộ xử lý đồ họa GPU Mali 764 có nhiệm vụ điều chỉnh các hoạt động của thiết bị.
Tags:
相关文章
Soi kèo góc Athletic Bilbao vs AS Roma, 00h45 ngày 14/3
Thể thaoPha lê - 13/03/2025 08:51 Kèo phạt góc ...
【Thể thao】
阅读更多Sai lầm lớn nhất của cô chính là đến sau tôi
Thể thaoNói đến “con giáp thứ 13” tôi tin rằng nhiều người chỉ ước có thể xẻ thịt lột da mới hả lòng hả dạ. Thật ra thì con giáp thứ 13 cũng là người, cũng bằng da bằng thịt, cũng có trái tim biết yêu thương và đau khổ. Là phụ nữ, ai chẳng mong gặp được người đàn ông của đời mình, được yêu thương dựa dẫm. Nếu sướng khổ là do số mệnh, liệu những người như tôi còn có thể chọn lựa hay sao?
Khi tôi gặp anh, biết rõ anh đã có gia đình rồi. Nhưng người đàn ông ấy vừa gặp đã khiến tim tôi xao động. Tôi cũng xinh đẹp, được học hành. Mẹ cha đối với tôi cũng đặt bao nhiêu ước mơ kì vọng. Tôi cũng từng mơ mộng gặp được chàng hoàng tử của riêng mình, ước mơ có một gia đình và những đứa trẻ. Nhưng cuộc đời, có những ngã rẽ mà bước chân vào rồi mới biết con đường đang đi quá gập ghềnh gian khó.
Chị ấy ngồi trước mặt tôi, ánh mặt lộ rõ mệt mỏi nhưng vẫn tỏ vẻ không hề. Tôi mơ hồ nhận ra cảm giác của chị ấy. Nếu đổi lại là tôi, nếu chồng tôi ngoại tình, và giờ tôi đối mặt với người mà chồng mình đang qua lại, đúng là thật chẳng dễ dàng gì.
Chị ấy cười, chắc chắn không phải vì vui mà là nụ cười khinh miệt:
- Cô đúng là rất xinh, rất trẻ. Chỉ tiếc là…
- Chị ạ, em biết, với chị, em không có tư cách để nói điều gì, nhưng tình cảm thật khó để nói đúng sai.
“Phải, phải” - chị ấy vừa nói vừa gật đầu. Chị ấy nói không nhiều, thật sự không nhiều. Nhưng sau khi chị ấy đứng dậy ra về, tôi thấy cõi lòng mình tê tái. Rốt cuộc, chị ấy chỉ nói với tôi đúng ba điều, không kèm theo phán xét, trách móc, chửi rủa, đe nạt dọa dẫm gì hết.
Điều đầu tiên chị ấy nói chính là: “Cô nói đúng, yêu thì khó phân định đúng sai. Chuyện tình cảm, người này thấy đúng, người kia thấy sai là chuyện bình thường. Sai lầm lớn nhất của cô là gì cô biết không, chính là cô đến sau tôi”.
Chị ấy nói đúng. Dù có như thế nào thì tôi vẫn mãi chỉ là người đến sau với tư thế rất đáng hổ thẹn, rất không đàng hoàng. Mua một món hàng, người ta phải xếp hàng chờ đến lượt. Người đến trước chắc chắn sẽ chọn được món đồ ưng ý. Người đến sau chắc chắn không còn đồ tốt đồ đẹp nữa. Huống hồ trong chuyện này, tôi đã đến sau lại còn không chịu xếp hàng mà chen chân vào gia đình người ta. Yêu thì sao, vẫn chỉ là một kẻ đến sau không danh không phận, còn bị miệt thị coi thường. Chuyện đó tất nhiên không thay đổi được.
Điều thứ hai chị ấy nói với tôi chính là: “Thật ra tôi không hề quan trọng chồng tôi yêu cô thế nào, cô đối với chồng tôi quan trọng ra sao. Quan trọng là cô chỉ có thể yêu anh ấy một cách lén lén lút lút, vụng trộm khổ đau. Anh ấy nói anh yêu cô, nhưng yêu cô trong bóng tối. Cô không thấy như vậy là quá khổ sở, thiệt thòi cho cô à?”.
Điều đáng buồn này không phải tôi không biết. Tôi cũng biết, yêu anh ấy mình rất thiệt thòi. Anh ấy nói anh ấy yêu tôi, nhưng anh ấy không thể bỏ rơi gia đình. Vợ anh ấy không làm gì sai, các con lại càng vô tội.
Không phải tôi không mong được cùng anh quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nhưng anh là đàn ông đã có gia đình, anh còn thể diện và danh dự với đời. Tôi cũng không thể bất chấp mọi thứ mà dám công khai chuyện tôi chỉ là nhân tình của một người đàn ông có vợ. Vậy nên chỉ có thể lén lút vụng trộm, chỉ có thể tự khóc tự lau. Chị ấy tất nhiên là hơn tôi chỗ ấy, hơn tôi ở chỗ có danh phận đàng hoàng.
Cuối cùng, chị ấy nói: “Người đàn ông này, tôi lấy được thì tôi bỏ được. Nếu tôi bỏ anh ấy, có chăng chỉ là bỏ một người chồng phản bội. Nhưng cô hãy nghĩ cho kĩ xem, một người đàn ông lừa dối vợ con đi ngoại tình có phải là người đàn ông cô thật sự mong đợi? Nếu anh ấy thật lòng với cô, thì anh ấy phải về nhà, nói thẳng với tôi là không muốn sống chung với tôi nữa. Rồi anh ấy sẽ đường hoàng mà nắm tay cô đi giữa ánh sáng mặt trời.
Chuyện gì cũng vậy, nếu chúng ta muốn, chúng ta sẽ tìm ra cách. Nếu chúng ta không muốn, chúng ta sẽ tìm lý do. Với cô, anh ấy không tìm cách, anh ấy chỉ tìm lý do thôi. Cái thứ gọi là trách nhiệm với gia đình chỉ là lý do cho sự ích kỉ, tham lam, chỉ muốn thêm không muốn bớt. Người đàn ông như vậy, nếu tôi cho cô, cô có lấy không?
Mẹ tôi từng nói: Một người đàn ông yêu con, tất nhiên sẽ tốt với con. Nhưng muốn biết một người đàn ông có thật sự tốt hay không, hãy xem anh ta đối đãi với người thân, với người xung quanh họ như thế nào. Riêng về chuyện này, chắc không cần phí thời gian xem xét nữa”.
Sau khi gặp chị ấy, nhuệ khí yêu đương trong tôi như tắt lịm. Tôi như một kẻ xâm lược, cố chấp muốn thứ không thuộc về mình. Đối phương gặp tôi, không cần đánh, chỉ dùng vài lời đạo lý thôi cũng giành lại chủ quyền của mình rồi.
Nụ hôn của vợ giúp cụ ông 85 tuổi sống sót diệu kỳ
Vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, ông lão 85 tuổi nói giọng run run ‘Hãy hôn tôi’. Người vợ nước mắt đầm đìa cúi xuống và hôn chồng trìu mến.
">...
【Thể thao】
阅读更多Khi 'bánh đúc có xương'…
Thể thaoBạn tôi tên Diệp. Diệp có đến hai người mẹ. Một người mẹ đã mất vì tai biến. Năm đó Diệp đang học lớp sáu và em gái học lớp bốn. Buổi chiều định mệnh đó trời mưa như trút nước, hai chị em đi học về thấy nhà xôn xao khác thường. Mẹ đột nhiên ngất, mấy người hàng xóm phát hiện kịp thời, xoa dầu, cạo gió một lúc mà chưa tỉnh. Ở cái vùng quê hẻo lánh này, chờ đợi một chiếc xe ra phố huyện khám thật khó. Mẹ nằm trên giường, lịm dần, lịm dần rồi ra đi trong tiếng khóc ai oán của hai đứa trẻ ăn chưa no lo chưa tới. Bố Diệp còn trong quân ngũ chưa về kịp.
Hai vành khăn tang quấn trên đầu hai đứa trẻ nheo nhóc bắt đầu biết cảm nhận nỗi đau mất mẹ. Đến tận bây giờ Diệp vẫn mãi xót xa, giá như ngày ấy, mẹ được đi viện kịp thời thì biết đâu…
Ảnh minh họa
Một người mẹ nữa trong đời Diệp là mẹ Chi, cô giáo tiểu học ở phố thị. Ngày mẹ Chi quen ba Diệp, nhà ngoại phản đối kịch liệt vì con gái còn son lấy chồng góa vợ lại ôm đồm thêm hai đứa con gái nheo nhóc, bé tí teo. Hai chị em Diệp vốn đã nhỏ người lại thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ nên gầy đét, trông thật thảm thương. Rồi mẹ Chi cũng về được với bố Diệp và chị em Diệp bắt đầu có thêm một người mẹ thứ hai.
“Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng!”. Mấy cậu ruột của Diệp vẫn thường nhắc cháu phải sống thật khuôn phép, nhẫn nhịn và muôn vàn điều cần phải làm để yên ổn trong ngôi nhà to lớn do chính mẹ Chi và bên ngoại xây nên. Diệp và em chuyển về phố thị, để lại nắm mồ mẹ ở quê xa, mỗi năm về một lần vào ngày giỗ.
Bố thường vắng nhà. Mẹ Chi rất nghiêm khắc, ngay từ nhỏ chị em Diệp đã tập tính tự lập, đảm đang trong mọi việc nhà. Áo quần hai chị em phần lớn là đồ cũ mặc lại của người ta. Hiếm khi nào được cầm đồng tiền mua thứ này thứ nọ. Rồi hai đứa em trai lần lượt ra đời như hai quí tử bao bọc trong nhung gấm. Nhiều lúc tủi thân, em khóc. Diệp ôm em vào lòng vỗ về như bàn tay mẹ xoa đầu Diệp trong những giấc mơ.
Chị em Diệp lớn lên như thế đấy. Nỗi buồn đọng lại trên mắt. Mỗi lần Diệp cất lên tiếng hát, lũ bạn thân soi vào đôi mắt buồn thăm thẳm ấy và lòng rưng rưng, nghèn nghẹn. Diệp thường nói với chính mình và em gái: “Mẹ Chi cho chị em mình ăn học đến nơi đến chốn. Chị em mình phải biết ơn mẹ nhiều, nhiều lắm!”.
Rồi Diệp tốt nghiệp ra trường và nhận nhiệm sở tại một làng quê cách nhà mấy chục cây số. Ngày nhận quyết định, cả nhà bàn luận mãi cùng không biết nên đi hay không. Đến ngày, Diệp xếp mọi thứ vào va li và xuất phát cùng chuyến xe khách vắng người.
Được nửa đường, Diệp nhận được điện thoại của mẹ Chi: “Xa xôi quá Diệp à. Mẹ nghĩ là con nên ở nhà rồi từ từ xin việc chỗ gần hơn…”. Giọng mẹ nhỏ dần và nước mắt Diệp rơi. Nếu mẹ không thương, có lẽ mẹ đã muốn tống khứ Diệp đi thật xa…
Diệp xin được việc ở phố, mua xe và bắt đầu làm việc để kiếm tiền trả mẹ khoản xin việc, góp xe và giúp em học xong đại học, xin việc làm. Tuổi xuân trôi qua, ba mươi rồi vẫn chưa có ai ngấp nghé. Mẹ Chi suốt ngày thở ngắn than dài, lo hai đứa con gái ế, ra sức mai mối người này người nọ. Duyên chưa tới, Diệp vẫn lẻ bóng.
Ba mươi tư tuổi, Diệp gặp anh. Hiểu hoàn cảnh của Diệp, anh thương Diệp hơn. Nhưng anh không được lòng mẹ Chi vì tính anh hay huyên thuyên, mẹ nói anh không thật bụng. Thuyết phục gia đình một thời gian, đám cưới diễn ra. Mẹ Chi đứng cạnh bố, khuôn mặt nghiêm trang đại diện họ nhà gái. Giây phút rót rượu mời bố mẹ, Diệp run run đưa ly rượu vang sóng sánh đến tay mẹ. “Con cảm ơn mẹ!”. Câu nói bật ra và nước mắt lăn dài trên má Diệp. Mắt mẹ cũng đong đầy nước…
Khi Diệp đang lâng lâng niềm hạnh phúc chuẩn bị làm mẹ thì nỗi lo trong lòng cũng lớn dần. “Nhà mình không có phòng đẻ!”. Câu nói bâng quơ của mẹ Chi cản bước chân Diệp. Nằm ở cữ ở đâu? Nhà nội quá xa xôi. Phòng trọ hai vợ chồng đang sống bé bằng nắm tay, chủ trọ ý tứ dặn dò việc không thể sinh nở ở đây…
Thế rồi căn phòng cho khách thuê được dọn dẹp đón Diệp về. Vượt cạn, ở cữ rồi nuôi con lớn, chăm con ốm, may mắn là Diệp vẫn có mẹ Chi bên cạnh. Lặng lẽ mà đầy yêu thương, trách nhiệm!
Mẹ kế của Diệp đó, ánh mắt không trìu mến, lời lẽ chẳng ngọt ngào. Vậy mà cõi lòng vẫn đủ ấm để bảo bọc hai đứa con chồng. Thì ra, khi “bánh đúc” có “xương”, người dưng bỗng hóa người thương đến lạ lùng…
Mỗi lần mẹ chồng đến thăm vợ chồng lại lục đục
Vợ chồng tôi kết hôn đã hơn một năm nhưng mối quan hệ của tôi với mẹ chồng không những không cải thiện mà còn xấu đi theo thời gian.
">...
【Thể thao】
阅读更多
热门文章
最新文章
-
Siêu máy tính dự đoán Bournemouth vs Brentford, 0h30 ngày 16/3
-
" alt="Lê Công Tuấn Anh trong phim đầu tiên chuyển thể truyện Nguyễn Nhật Ánh">Lê Công Tuấn Anh trong phim đầu tiên chuyển thể truyện Nguyễn Nhật Ánh
-
Làm việc thiện từ những kỷ niệm thời chiến Ngày 6/5, xuất hiện tại văn phòng của Hoàng Hoa Trung (SN 1990, chàng trai Hà Nội xây trường, nuôi ăn cho hàng nghìn trẻ em miền núi) là một người đàn ông cao tuổi.
Đi xe máy với quãng đường hơn 100 cây số, ông đã trao tận tay 20 triệu đồng đến nhóm từ thiện để ủng hộ việc xây trường cho trẻ em vùng cao.
Ông hứa, với các điểm trường mà nhóm từ thiện tổ chức xây trong năm 2020 (khoảng 30 điểm trường), ông sẽ ủng hộ mỗi điểm trường là 2 triệu đồng và trao số tiền ban đầu là 20 triệu đồng.
Người đàn ông này là Bùi Chỉnh (SN 1948, ở Thủy Nguyên, Hải Phòng).
Ông nói, hành động của ông xuất phát từ những kỷ niệm của thời trẻ, khi đất nước đang có chiến tranh.
Ông Bùi Chỉnh (thứ 2 từ trái sang) và nhóm bạn trẻ thực hiện dự án xây trường cho trẻ em vùng cao. ‘Mỗi lần qua vùng núi, thấy người dân vùng cao hiền lành, chân chất nhưng có cuộc sống khó khăn, thiếu thốn tôi thương lắm. Hình ảnh các cháu nhỏ thiếu ăn, đi học ở những ngôi trường dựng tạm luôn ám ảnh tôi’.
Ông Chỉnh chia sẻ, câu chuyện khiến ông nhớ nhất là lần đơn vị ông (thuộc Cục quản lý xe, Tổng cục Kỹ thuật) có mặt ở cửa khẩu Hữu Nghị, Lạng Sơn để tiếp nhận hàng viện trợ của nước ngoài (Trung Quốc, Liên Xô) vào Việt Nam.
Những người lính đã được ông Sơn, chủ một gia đình ở đây, cho mượn đất để dựng lều bạt. Suốt 2 tháng, họ được mượn địa điểm, được gia đình che chở, giúp đỡ.
‘Sau khi đơn vị hoàn thành công việc. Tôi và một người lái xe nữa được cử ở lại để bàn giao. Theo khẩu phần, chúng tôi được phân 1 bao gạo. Tối đó, chúng tôi xuống bếp và có thời gian ngồi nói chuyện với các con ông Sơn.
Những đứa trẻ tâm sự, nhà nghèo, mấy tháng nay các cháu phải ăn ngô, sắn, chưa được ăn hạt gạo nào vào bụng, khiến tôi rất thương. Tôi nói với người lái xe, cố gắng bàn giao sớm trong vòng 3 ngày. Bao gạo được phát chúng tôi sẽ dành lại, để tặng gia đình’.
Nhận được bao gạo, gia đình ông Sơn rất cảm động. Năm 1997, sau khi nghỉ hưu, ông Chỉnh đã quay lại Lạng Sơn, hỏi thăm để tìm về nhà ông Sơn. Tuy nhiên người dân cho biết, vợ chồng ông Sơn đã mất và các con hiện cũng sinh sống mỗi người một nơi.
‘Từng được người dân miền núi giúp đỡ khi còn là bộ đội lại chứng kiến cuộc sống còn khó khăn của họ, tôi luôn đau đáu một mong muốn được làm gì đó hỗ trợ các em vùng cao nhưng chưa có cơ hội’, ông chia sẻ.
Vì vậy tháng 4/2020, qua truyền hình, thấy nhóm bạn trẻ Hà Nội quyên góp xây trường cho trẻ vùng cao, ông rất cảm phục và quyết định hỗ trợ họ. Nhưng lúc đó, cả nước đang phải thực hiện lệnh giãn cách xã hội nên ý định trên phải gác lại.
Ngày 6/5, ông Chỉnh cùng một người bạn nữa đi xe máy từ Hải Phòng lên Hà Nội cùng với số tiền 20 triệu để góp xây trường.
‘Khoảng 2,5 tiếng đồng hồ đi xe máy, 2 ông bạn già cũng đến được nơi. Các con cũng lo ngại việc bố đi xe máy đường xa nhưng tôi nói: ‘Con cứ yên tâm, bố sẽ đi được’. Số tiền không quá lớn nhưng tôi mong muốn góp được chút sức cho các em được đến trường’, ông nói.
Mong ước khôi phục di tích của quê hương
Ông Chỉnh có nhiều năm công tác tại một cơ quan nhà nước tại TP Hải Phòng. Năm 1993, ông nghỉ hưu.
Số tiền được nhận từ khoản lương hưu và các con, cháu biếu để dưỡng già, ông thường gom góp lại để làm việc thiện. Ông cũng từng ủng hộ hàng trăm triệu đồng để xây đình, chùa tại quê nhà.
Những việc làm vì cộng đồng của ông luôn được người bạn đời là bà Triệu Thị Thảo (SN 1958) và các con ủng hộ.
Số tiền ban đầu người đàn ông Hải Phòng ủng hộ xây trường cho trẻ em miền núi. ‘Giai đoạn dịch Covid-19 diễn biến phức tạp, cả nước có phong trào chung tay quyên góp chống dịch, vợ tôi rủ chồng cùng tham gia. Nhưng lúc đó tôi có ý định ủng hộ xây trường cho trẻ vùng cao nên bảo vợ: ‘Tôi có nguyện vọng tham gia giúp các em nhỏ vùng cao rồi, bà cứ thực hiện ý định của bà đi’.
Sau đó, bà xã nhà tôi quyết định tặng 500 kg gạo cho những người khó khăn tại phường An Dương, TP Hải Phòng’, ông Chỉnh cho biết thêm.
Hiện tại, khi các con đã lập gia đình ổn định, ông Chỉnh có thời gian nhiều hơn để thực hiện các hoạt động vì cộng đồng.
‘Quê tôi có khá nhiều di tích lịch sử. Trong số đó, có những di tích đã xuống cấp do thời gian và sự tàn phá của chiến tranh. Mong muốn lớn nhất của tôi là góp phần khôi phục, tu sửa lại các di tích này’, ông chia sẻ thêm.
Cụ ông 96 tuổi ủng hộ 2 tấn gạo chống dịch Covid-19
2 tấn gạo trị giá 30 triệu đồng đã được cụ Vũ Văn Vỵ (ở xã Quỳnh Giao, huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình) ủng hộ Quỹ phòng chống dịch Covid-19.
" alt="Cụ ông 72 tuổi đi hàng trăm km ủng hộ tiền xây trường cho trẻ vùng cao">Cụ ông 72 tuổi đi hàng trăm km ủng hộ tiền xây trường cho trẻ vùng cao
-
"74% nhân viên luôn cảm thấy thu nhập không đủ sống và 65% người được hỏi tin rằng nguyên nhân đến từ việc doanh nghiệp trả lương thấp hơn năng lực bản thân", theo một kết quả khảo sát 65.000 người đi làm ở các cấp độ từ nhân viên, quản lý cấp trung và lãnh đạo doanh nghiệp tại Việt Nam. Thực tế, chỉ số hạnh phúc (được xác định dựa trên mức độ gắn kết, động lực cống hiến và cam kết gắn bó lâu dài) của nhân sự Việt xuống mức thấp nhất 5 năm qua. Tính đến hết quý 3, chỉ có 49% người đi làm có các chỉ số hạnh phúc tích cực. Cá nhân tôi có lẽ cũng nằm trong 51% người cảm thấy không hạnh phúc khi đi làm. Làm cho các tổ chức tư nhân, người ta không thấy thực trạng này quá rõ, nhưng với nhiều khối nhà nước, bộ máy nhân sự có thể phình to khủng khiếp, nhưng thực tế hệ thống được vận hành chỉ bằng vài người.
Tôi vẫn nhớ mãi ngày mình còn đi làm cho một tổ chức như thế. Lắm lúc tôi muốn làm thật nhanh, hoàn thành thật tốt công việc ở cơ quan, để tranh thủ thời gian làm chuyện khác, hoặc đơn giản là không muốn phải chờ đợi mà thôi. Thế nhưng, tôi vẫn cứ bị tắc vì công việc yêu cầu sự kết hợp của nhiều cá nhân.
Khi tôi lên tiếng hối thúc thì họ bảo "muốn nhanh thì tự đi mà làm". Và đúng thật, vì muốn nhanh chóng hoàn thành công việc được giao nên tôi phải làm thay luôn công việc của chừng bốn người khác, ở bốn bộ phận khác nhau trong công ty. Nhưng vậy vẫn chưa hết, người ta thấy tôi một mình vẫn làm được việc nên về sau cứ mặc định luôn rằng đó là việc của tôi, đẩy hết việc sang cho tôi làm tất.
>> Gánh việc cho đồng nghiệp nghỉ xả hơi
Sau này, chịu không nổi nên tôi xin nghỉ để tự ra làm riêng. Càng ngày, tôi càng thấy rõ, đời này không có gì là công bằng tuyệt đối, ở bất cứ môi trường nào cũng vậy. Nhưng, người cố gắng sẽ không đòi hỏi mà tìm cách giành lấy, và quyết định luôn mọi việc. Kêu ca và đòi hỏi chỉ là dành cho những người thiếu bản lĩnh.
Ví dụ như trong cuộc thi chạy, bạn về Nhì. Người ta về nhất chỉ trước bạn có vài giây, có thể lợi thế hơn vì được mang giày phụ trợ tốt hơn cho việc chạy. Nhưng bạn cũng không thể đòi hỏi công bằng. Nếu bạn đủ nhanh để bỏ xa đối thủ, bất chấp lợi thế từ cái giày mang lại, thì bạn sẽ chẳng còn phải lo bị thua vì chút bất lợi ban đầu đấy nữa.
Với suy nghĩ như vậy, tôi đã tự tách ra và giành lấy những thứ mình xứng đáng nhận được. Chúc các bạn cũng sẽ tự quyết được cuộc đời mình, mà không phải trông chờ vào những thứ khách quan mang lại, để rồi khi không có được lại mải miết đòi hỏi sự công bằng.
* Bạn có đang cảm thấy hạnh phúc với công việc của mình?
Bài viết gửi về địa chỉ email: bandoc@vnexpress.net hoặc ấn vào box bên dưới.
" alt="Gánh việc cho bốn đồng nghiệp vì 'muốn nhanh tự đi mà làm'">Gánh việc cho bốn đồng nghiệp vì 'muốn nhanh tự đi mà làm'
-
Soi kèo phạt góc Cavalier vs Inter Miami, 7h00 ngày 14/3
-
Video: Chùa Quan Âm ở TP Ngạc Châu, tỉnh Hồ Bắc, cách TP Vũ Hán khoảng 80km. Ngôi chùa thờ Quan Âm Bồ Tát cao hai tầng, rộng 300m2, được xây dựng từ thời nhà Tống ở Trung Quốc, cách đây khoảng 700 năm.
Chùa Quan Âm nằm trên một hòn đảo nhỏ bao quanh là dòng nước sông Dương Tử. Mưa bão kéo dài tại quốc gia này đã khiến nước sông dâng tới tầng hai của ngôi chùa. Tuy vậy ngôi chùa vẫn đứng vững giữa dòng nước xiết.
Người dân nơi đây coi ngôi chùa là biểu tượng cho sự kiên cường, bởi nó đã chống chọi với rất nhiều trận lũ suốt hàng trăm năm qua.
Đặc biệt, chùa từng hai lần bị vây giữa dòng lũ lớn vào các năm 1998 và 2017.
Cổ trấn nghìn năm tuổi nằm 'mấp mé' cạnh dòng thác lũ cuồn cuộn
Nhiều người lo lắng sợ rằng cổ trấn hàng nghìn năm tuổi này có thể bị dòng thác lũ cuồn cuộn "cuốn bay" bất cứ lúc nào.
" alt="Chùa Quan Âm 700 tuổi đứng vững giữa lũ lớn ở Trung Quốc">Chùa Quan Âm 700 tuổi đứng vững giữa lũ lớn ở Trung Quốc