Tình cờ tôi kết bạn với cô ấy trên mạng bởi tên nick của cô ấy giống một người bạn từ thời học sinh mà tôi rất thích nhưng không dám thổ lộ. Thấy trang facebook của cô ấy chia sẻ nhiều điều thú vị, tôi chủ động làm quen. Chúng tôi nói chuyện, chia sẻ nhiều điều và rất nghiêm túc.
Nói chuyện với cô ấy tôi hiểu thêm về cô ấy rất nhiều, tôi nhận ra cô ấy là một người sâu sắc và chu đáo. Cô ấy nói với tôi chưa có gia đình, chưa yêu ai vì nhiều lý do và tôi tin cô ấy. Tôi xin hẹn gặp nhưng nhiều lần cô ấy từ chối, có phần lảng tránh tôi. Càng như vậy tôi lại càng muốn tìm hiểu cô ấy.
Tôi trải lòng mình bằng những dòng tâm sự gửi cho cô ấy, ban đầu cô ấy chỉ xem và không phản hồi, tôi thực sự thấy nhớ. Hàng ngày chúng tôi thường nói chuyện với nhau vào một khung giờ cố định, giờ cô ấy im lặng khiến tôi như phát điên. Lúc nào tôi cũng nhớ cô ấy, lúc nhậu say tôi nhớ cô ấy nhiều hơn.
Có lần tôi đã gọi điện cho cô ấy khi đang say, tôi không nhớ mình đã nói những gì nhưng đầu dây bên kia tôi thấy cô ấy khóc, kết thúc cuộc điện thoại cô ấy nói thương tôi.
Hôm sau bình tĩnh tôi gọi xin lỗi vì không biết mình có nói gì sai không nhưng nghe cô ấy vui vẻ trả lời tôi cũng thấy mừng. Tôi lại tiếp tục gửi những tin nhắn giãi bày tình cảm cho dù cô ấy không đáp, một ngày không gửi tin nào là tôi khó chịu, tôi đã yêu cô ấy.
Tôi tìm mọi cách để tiếp cận cô ấy mà không thành. Một lần tôi thấy dòng tâm trạng của cô ấy trên Facebook, tôi gọi điện hỏi thăm và cô ấy đã khóc. Tôi lo lắng cho cô ấy, muốn đến bên để an ủi nhưng cô ấy không cho. Sau hôm đó cô ấy mở lòng với tôi nhiều hơn, chúng tôi lại có những cuộc nói chuyện dài trên Facebook và Zalo, rồi cả hai yêu nhau.
Không được gặp cô ấy nhưng tôi rất yêu. Người ta nói tình yêu qua mạng là ảo nhưng tôi tin mình yêu thật lòng thì tình yêu của chúng tôi là thật, tôi cứ yêu và hy vọng. Ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin, gọi điện như bao đôi tình nhân khác. Tôi vẫn đề nghị, chủ động hẹn hò mà cô ấy tìm đủ lý do.
Tới một ngày tôi không chịu đựng được nữa tôi đã hỏi thẳng cô ấy có giấu gì tôi không. Tôi ngạc nhiên khi câu trả lời của cô ấy là có. Cô ấy đã khóc và xin lỗi tôi, cô ấy đã có gia đình nhưng cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc. Cô ấy không thể chia tay chồng vì nhiều lý do, tình cảm cô ấy dành cho tôi là thật.
Tôi đã rất giận dữ, nói cô ấy lừa dối tôi và tôi không liên lạc nữa. Cô ấy cũng im lặng không nói 1 lời. Gần 1 năm trôi qua tôi vẫn không thể quên cô ấy, tôi vẫn âm thầm tìm hiểu. Cô ấy không hạnh phúc là đúng, cô ấy phải chịu nhiều áp lực cũng là đúng. Bản thân tôi vẫn nhớ và thương cô ấy rất nhiều. Tôi không biết nên làm gì lúc này.
Bạn đọc giấu tên
Tôi thật sự choáng váng và bất ngờ khi tình cờ đọc được những dòng nhật kí của con.
" alt=""/>Cô ấy khiến tôi yêu say đắm rồi bỗng nói 'đã có gia đình'
Mẹ không còn chỗ nào để dung thân, lên thành phố xin đi làm giúp việc cho người ta để có chỗ chui ra chui vào. Bố tiếp tục trượt dài vì ma túy. Năm tôi 21 tuổi thì nghe nói ông ấy bị bắt vì tội cướp giật ngoài đường trong một cơn đói thuốc mà không có tiền hút chích.
Tôi không bao giờ muốn nghĩ về bố, cố quên đi là trên đời này mình còn có ông ấy là người thân. Mẹ vẫn giữ liên lạc với tôi, lương làm osin của bà đã nuôi tôi học đại học. Tôi cố gắng học thật tốt lấy học bổng để bà không phải quá nặng gánh.
Năm thứ hai đại học tôi đã có thể đi làm thêm, dạy thêm, có tháng còn gửi được tiền biếu mẹ. Trong lòng tôi chỉ có mẹ là người thân duy nhất trên đời, tôi không bao giờ muốn tha thứ cho bố. Tôi căm hận ông ấy. Bao nhiêu năm, chỉ có mẹ là người tới thăm ông ấy ở trong tù. Tôi thì không, tôi không muốn nhìn mặt ông ấy.
Ngày tôi lấy chồng cũng chỉ có mẹ ở bên. Tôi không có bố dắt tay để đưa tới trao cho người đàn ông tôi yêu và tin cậy. Tôi mạnh mẽ một mình tiến đến với hạnh phúc của đời tôi. Mẹ có nhắc đến bố, nhưng thái độ tôi rất lạnh lùng. Mẹ chỉ thở dài, mẹ biết yêu cầu tôi yêu quý bố là quá bất công và khắc nghiệt với tôi.
Nhưng hôm qua, khi con tôi đầy tháng, mẹ mang đến trao cho tôi 1 chỉ vàng. Mẹ nói bố đã qua đời trong trại giam, ma túy đã hủy hoại ông ấy. Lời nói cuối cùng, ông ấy xin lỗi đến tôi, ông ấy nói ông ấy biết mình sai, và con quỷ khi đó là ma túy chứ không phải ông ấy.
Nếu có một điều ước trong cuộc đời này, ông ấy ước mình chưa bao giờ sa chân vào nghiện ngập, ước có thể làm một người cha tốt của tôi, một người chồng tốt của mẹ, đưa tôi đi chơi, mua thức ăn ngon, quần áo đẹp cho tôi, cho tôi tuổi thơ tốt đẹp chứ không phải những điều tồi tệ như ông ấy đã làm.
1 chỉ vàng là số tiền còn lại duy nhất ông ấy giữ lại được sau khi bị siết nhà. Ông ấy đã không thể dùng đến số tiền đó khi lên cơn vật thuốc vì muốn giữ nó lại để dành cho ngày cưới của tôi, vì ông ấy biết cả đời này sẽ không thể cho tôi cái gì đáng giá. Và đó là lý do ông ấy đi cướp giật của người ta khi đói thuốc, đến mức phải vào tù.
Tôi nghe từng lời mẹ, khóe mắt rất cay. Sau cùng thì, có những người trong cuộc đời này, dù đối xử tàn tệ với bạn thế nào bạn cũng không thể ghét họ được. Và tôi đã tha thứ cho ông ấy, cho phần đời còn lại của mình được thanh thản, cũng như để bố có thể thanh thản dưới suối vàng.
Theo Dân Trí
Cứ nghe bố mẹ nhắc đến chuyện cưới xin, hỏi yêu ai chưa là anh em nó lảng tránh. Con gái tôi còn nói: "Độc thân như con có khi lại hạnh phúc, sống thoải mái".
" alt=""/>Tôi đã tha thứ cho người bố nghiện ngập của mìnhChiến thắng tại giải thưởng bất động sản Việt Nam PropertyGuru 2024 đã khẳng định vị thế của SLP là nhà phát triển hàng đầu trong lĩnh vực cơ sở bất động sản công nghiệp. Ông Edwin Chee, Giám đốc Điều hành SLP, nhấn mạnh công ty không chỉ xây dựng hạ tầng mà còn kiến tạo môi trường và cộng đồng, góp phần thúc đẩy tăng trưởng bền vững tại Việt Nam.