Cô Nguyễn Thị Choác và chú Hoàng Văn Tấn là nhân vật trong bài viết "Đôi vợ chồng già cùng đường xin giúp tiền đóng viện phí" được đăng tải trên Báo VietNamNet ngày 10/5.

Vợ chồng cô có 2 người con trai, trong đó, con trai cả bị sát hại cách đây 15 năm, đến nay vẫn chưa tìm được kẻ thủ ác. Người con trai út bị chấn động bởi cái chết của anh trai nên tinh thần trở nên bất ổn, thường bỏ đi biệt tăm, gần 40 tuổi nhưng vẫn không lập gia đình.

{keywords}
Cô Choác chăm sóc chú Tấn tại Bệnh viện Lê Văn Thịnh.

Cô Choác và chú Tấn nương tựa vào nhau vượt qua nỗi đau mà sống. Thế nhưng, số phận đau thương vẫn chưa buông tha cho họ, khi đôi mắt của chú Tấn cứ mờ dần rồi tối hẳn. Tháng 3/2019, chú tiếp tục phát hiện bị ung thư bàng quang. Dù đã mổ nội soi nhưng tế bào ung thư nhanh chóng tái phát, xâm lấn nặng hơn.

Trong khoảng thời gian chật vật, chú Tấn được các bác sĩ Bệnh viện Lê Văn Thịnh (Bệnh viện Quận 2 cũ) nhiệt tình giúp đỡ. Đồng thời, nhờ bài viết kêu gọi trên Báo VietNamNet, có rất nhiều mạnh thường quân ở trong nước và từ nước ngoài gửi ủng hộ trực tiếp cho vợ chồng chú khoảng 90 triệu đồng.

Vừa qua, đại diện Báo VietNamNet đã trao số tiền hơn 103 triệu đồng do bạn đọc ủng hộ thông qua tài khoản của Báo cho gia đình cô Choác.

{keywords}
Qua Báo bạn đọc ủng hộ vợ chồng cô Choác số tiền hơn 103 triệu đồng

Nhìn người phụ nữ đã trải qua nhiều sương gió vẫn cố gắng vững vàng để làm điểm tựa cho chồng, lúc này run rẩy vì xúc động, chúng tôi cũng nghẹn lòng.

Cô tâm sự, thời gian trước đó, có những lúc tuyệt vọng muốn tìm đến cái chết, nhưng rồi phải cố gắng. Giờ đây, nhờ những tấm lòng thơm thảo đùm bọc, vợ chồng già mới có can đảm để sống tiếp những ngày tháng tới.

Để bày tỏ tấm lòng biết ơn của mình, cô Nguyễn Thị Choác đã viết một bức thư, nhờ Báo VietNamNet đăng tải thay cho lời cảm ơn đến từng nhà hảo tâm của gia đình cô.

{keywords}
Lá thư cô Choác muốn gửi đến tất cả những tấm lòng nhân ái đã giúp đỡ gia đình.

Toàn bộ nội dung bức thư như sau:

"Nhơn Trạch, ngày 25.05.2021. Thư Cảm ơn. Tôi tên: Nguyễn Thị Choác, sinh năm 1957, và chồng tôi tên Hoàng Văn Tấn, sinh năm 1953. Cư ngụ: Ấp Bình Phú, xã Long Tân, huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai. 

Hôm nay tôi viết thư này xin cảm ơn đến tất cả:

- Ban ấp Bình Phú, Ủy ban nhân dân xã Long Tân, huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai ký đơn xác nhận cứu xét gia đình tôi là hộ khó khăn.

- Bệnh viện Quận 2, Thành phố Hồ Chí Minh, các bác sĩ, điều dưỡng Khoa Ngoại Thận - Tiết niệu tận tình cứu chữa, điều trị bệnh cho chồng tôi.

- Phòng Công tác xã hội Bệnh viện Quận 2 TP.HCM tận tình, giúp đỡ.

- Báo VietNamNet tạo điều kiện giúp đỡ, kêu gọi các mạnh thường quân cứu giúp để chồng tôi điều trị bệnh.

- Xin cảm ơn tất cả các anh chị em, bạn bè quyến thuộc, và tất cả anh chị em mạnh thường quân trong nước và ngoài nước, có tấm lòng từ thiện giúp đỡ cho gia đình tôi tiền viện phí, thuốc thang.

Tôi xin chân thành cảm ơn, tri ân đến tất cả cứu giúp cho gia đình tôi. Xin ơn trên ban phước lành đến tất cả.

Kính thư. Nguyễn Thị Choác".

Cô Choác chia sẻ với phóng viên VietNamNet: "Đã lâu rồi tôi không viết nên nét chữ nguệch ngoạc, cũng chẳng biết nội dung đã đủ hay chưa. Nhờ Quý Báo gửi lời cảm ơn chân thành của gia đình tôi đến quý bạn đọc hảo tâm đã giúp đỡ". 

Khánh Hòa

Mắc bệnh thận, nam sinh học giỏi vẫn gắng gượng làm thêm nuôi bà ngoại tiểu đường

Mắc bệnh thận, nam sinh học giỏi vẫn gắng gượng làm thêm nuôi bà ngoại tiểu đường

Khi chúng tôi đến, Đạt vừa đi chạy thận về. Trong căn nhà rộng thênh thang nhưng mục nát, em nghẹn ngào khi nhắc đến cha mẹ đã mất, những căn bệnh hiểm nghèo mà hai bà cháu đang chống chọi.

" />

Xúc động lá thư cảm ơn của người phụ nữ có chồng mù lòa, ung thư

Kinh doanh 2025-01-26 15:51:56 1

Cô Nguyễn Thị Choác và chú Hoàng Văn Tấn là nhân vật trong bài viết "Đôi vợ chồng già cùng đường xin giúp tiền đóng viện phí" được đăng tải trên Báo VietNamNet ngày 10/5.

Vợ chồng cô có 2 người con trai,úcđộngláthưcảmơncủangườiphụnữcóchồngmùlòaungthưlịch thi đấu tây ban nha trong đó, con trai cả bị sát hại cách đây 15 năm, đến nay vẫn chưa tìm được kẻ thủ ác. Người con trai út bị chấn động bởi cái chết của anh trai nên tinh thần trở nên bất ổn, thường bỏ đi biệt tăm, gần 40 tuổi nhưng vẫn không lập gia đình.

{ keywords}
Cô Choác chăm sóc chú Tấn tại Bệnh viện Lê Văn Thịnh.

Cô Choác và chú Tấn nương tựa vào nhau vượt qua nỗi đau mà sống. Thế nhưng, số phận đau thương vẫn chưa buông tha cho họ, khi đôi mắt của chú Tấn cứ mờ dần rồi tối hẳn. Tháng 3/2019, chú tiếp tục phát hiện bị ung thư bàng quang. Dù đã mổ nội soi nhưng tế bào ung thư nhanh chóng tái phát, xâm lấn nặng hơn.

Trong khoảng thời gian chật vật, chú Tấn được các bác sĩ Bệnh viện Lê Văn Thịnh (Bệnh viện Quận 2 cũ) nhiệt tình giúp đỡ. Đồng thời, nhờ bài viết kêu gọi trên Báo VietNamNet, có rất nhiều mạnh thường quân ở trong nước và từ nước ngoài gửi ủng hộ trực tiếp cho vợ chồng chú khoảng 90 triệu đồng.

Vừa qua, đại diện Báo VietNamNet đã trao số tiền hơn 103 triệu đồng do bạn đọc ủng hộ thông qua tài khoản của Báo cho gia đình cô Choác.

{ keywords}
Qua Báo bạn đọc ủng hộ vợ chồng cô Choác số tiền hơn 103 triệu đồng

Nhìn người phụ nữ đã trải qua nhiều sương gió vẫn cố gắng vững vàng để làm điểm tựa cho chồng, lúc này run rẩy vì xúc động, chúng tôi cũng nghẹn lòng.

Cô tâm sự, thời gian trước đó, có những lúc tuyệt vọng muốn tìm đến cái chết, nhưng rồi phải cố gắng. Giờ đây, nhờ những tấm lòng thơm thảo đùm bọc, vợ chồng già mới có can đảm để sống tiếp những ngày tháng tới.

Để bày tỏ tấm lòng biết ơn của mình, cô Nguyễn Thị Choác đã viết một bức thư, nhờ Báo VietNamNet đăng tải thay cho lời cảm ơn đến từng nhà hảo tâm của gia đình cô.

{ keywords}
Lá thư cô Choác muốn gửi đến tất cả những tấm lòng nhân ái đã giúp đỡ gia đình.

Toàn bộ nội dung bức thư như sau:

"Nhơn Trạch, ngày 25.05.2021. Thư Cảm ơn. Tôi tên: Nguyễn Thị Choác, sinh năm 1957, và chồng tôi tên Hoàng Văn Tấn, sinh năm 1953. Cư ngụ: Ấp Bình Phú, xã Long Tân, huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai. 

Hôm nay tôi viết thư này xin cảm ơn đến tất cả:

- Ban ấp Bình Phú, Ủy ban nhân dân xã Long Tân, huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai ký đơn xác nhận cứu xét gia đình tôi là hộ khó khăn.

- Bệnh viện Quận 2, Thành phố Hồ Chí Minh, các bác sĩ, điều dưỡng Khoa Ngoại Thận - Tiết niệu tận tình cứu chữa, điều trị bệnh cho chồng tôi.

- Phòng Công tác xã hội Bệnh viện Quận 2 TP.HCM tận tình, giúp đỡ.

- Báo VietNamNet tạo điều kiện giúp đỡ, kêu gọi các mạnh thường quân cứu giúp để chồng tôi điều trị bệnh.

- Xin cảm ơn tất cả các anh chị em, bạn bè quyến thuộc, và tất cả anh chị em mạnh thường quân trong nước và ngoài nước, có tấm lòng từ thiện giúp đỡ cho gia đình tôi tiền viện phí, thuốc thang.

Tôi xin chân thành cảm ơn, tri ân đến tất cả cứu giúp cho gia đình tôi. Xin ơn trên ban phước lành đến tất cả.

Kính thư. Nguyễn Thị Choác".

Cô Choác chia sẻ với phóng viên VietNamNet: "Đã lâu rồi tôi không viết nên nét chữ nguệch ngoạc, cũng chẳng biết nội dung đã đủ hay chưa. Nhờ Quý Báo gửi lời cảm ơn chân thành của gia đình tôi đến quý bạn đọc hảo tâm đã giúp đỡ". 

Khánh Hòa

Mắc bệnh thận, nam sinh học giỏi vẫn gắng gượng làm thêm nuôi bà ngoại tiểu đường

Mắc bệnh thận, nam sinh học giỏi vẫn gắng gượng làm thêm nuôi bà ngoại tiểu đường

Khi chúng tôi đến, Đạt vừa đi chạy thận về. Trong căn nhà rộng thênh thang nhưng mục nát, em nghẹn ngào khi nhắc đến cha mẹ đã mất, những căn bệnh hiểm nghèo mà hai bà cháu đang chống chọi.

本文地址:http://play.tour-time.com/html/298b699025.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Atletico Madrid vs Villarreal, 22h15 ngày 25/1: Bám đuổi gắt gao


Ngu Vĩnh An chỉ kịp hét lên một câu đầy hốt hoảng, ngay sau đó cơ thể hắn truyền đến một trận đau nhức.

Cố gắng lấy lại chút ý thức, bên tai hắn chỉ còn vang lại những tiếng "ù ù" mơ hồ, mi mắt dần nặng trĩu. Khung cảnh hỗn loạn trước mắt dần bị bóng đen che mất.

Ngu Vĩnh An có thể cảm nhận được ngay sau đó cơ thể hắn như trở nên nhẹ đi tới mức một cơn gió có thể thổi bay tất thảy. Nhưng hắn lại không sợ, cảm thấy như vậy rất tốt. Dù sao một tên xui xẻo như hắn sớm đã mang hoạ sát thân, cái chết luôn cần kề. Chỉ là trước đó Diêm Vương thấy hắn kiên cường nên mới cho hắn sống thêm vài năm thôi chứ hiện tại Ngu Vĩnh An sớm đã bỏ cuộc.

Ngu Vĩnh An vốn là con trai của một nhà nông gia ở miền quê hẻo lánh. Hắn từ nhỏ đã đam mê diễn xuất, cũng rất có tài diễn. Mang theo ước mơ cùng đam mê cháy bỏng, Ngu Vĩnh An năm đó 18 tuổi - khi đó vừa học xong cấp 3, cha mẹ cũng đã mất tự mình đi lên thành phố theo đuổi ước mơ.

Nhưng vừa bước chân lên thành phố vận xui của hắn đã bắt đầu. Hắn cư nhiên bị người cướp giữa thanh thiên bạch nhật, một bước trở thành kẻ nghèo kiết xác, lại còn bị nhiều người xua đuổi, ghét bỏ. Ước mơ tạm thời gác lại, suốt 4 năm tiếp đó hắn vẫn luôn đi làm rất nhiều công việc làm thêm khác nhau để kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Có lẽ nhờ hắn sống hiền sống tốt tích được ít đức nên hắn đã nhận được một cơ hội diễn một vai nhỏ trong một bộ phim truyền hình. Nhờ đó thu hút được đạo diễn của bộ phim đó. Hắn được khen rất nhiều, nhưng đó là phần diễn xuất còn nhan sắc hắn vốn đã bình phàm và gia thế lại không có nên cuộc sống trong giới giải trí chẳng mấy tốt đẹp.

Dù vậy Ngu Vĩnh An vẫn hết mình vì đam mê dù bị người chà đạp khinh bỉ. Sau hắn còn có người yêu, người đó cũng là quản lý của hắn, cả hai bên nhau được 3 năm. Vì tình yêu hắn nghe lời gã đưa cho gã toàn bộ tiền tiết kiệm của bản thân cuối cùng gã lại bị người ta lừa, cõng trên lưng số nợ khủng. Gã thấy vậy liền bỏ chạy, để hắn lại một mình cõng số nợ đó.

Suốt 3 năm hắn làm việc như trâu như ngựa để trả số nợ đó. Hôm nay là ngày mà hắn thanh toán hết số nợ. Khi bước ra cửa đang tính than trời than đất, vừa ngẩng đầu lên lại thấy con lợn biết bay. Phải! Thật sự là con lợn biết bay. Hắn khi đó ngạc nhiên tới mức quên mất bản thân đang đứng giữa đường. Ngay sau đó, làm gì có ngay sau đó, chết là cái chắc. Vì khi đó hắn vẫn có thể cảm nhận được bản thân là bị đánh văng ra rất xa, sống được là cả một kỳ tích.

Ngu Vĩnh An đưa tay lên chấm nước mắt. Ông trời thật biết trêu ngươi hắn, cho hắn sống thảm một đời xong phán một câu chết cái là xong.

"Hức... " - Thật đau lòng mà!!!!

"Nhị thiếu gia mơ thấy gì mà khóc lóc dữ vậy? "

Một giọng nữ thanh thúy vang lên, Ngu Vĩnh An cơ hồ cảm nhận được có ai đó đang vuốt ngực cho hắn, lực rất nhẹ mà ấm áp.

Ngu Vĩnh An có chút mơ hồ, không phait hắn đã chết rồi sao? Lẽ nào khi xuống Âm Phủ còn nhận được loại đãi ngộ này.

Chưa để hắn khôi phục tinh thần, một giọng nữ khác cũng mơ hồ cất lên nghe có vẻ chua chát:

"Ai mà biết chứ? Có khi lại mơ thấy mẫu thân cũng nên, dù sao nó cũng là một cái mẫu thân khống! "

Giọng điệu nữ nhân nghe ra ngữ khí khinh thường rõ rệt, Ngu Vĩnh An nằm không cũng dính chưởng cảm thấy có chút cay nhưng chính bản thân hắn lại chẳng cử động được nên cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Cứ chờ đấy đợi tới khi hắn cử động được có là quỷ hắn cũng nhai đầu cho bằng được! Đồ cái thứ đáng ghét!

Một tiếng thở dài mỏng manh đến bên tai, là nữ nhân giọng thanh thúy kia, nàng dường như bất mãn thay Ngu Vĩnh An liền nhỏ giọng nhắc nhở:

"A Thúy tỷ tỷ, dù sao y cũng là chủ tử của chúng ta, tỷ chú ý cách ăn nói chút đi! Nếu để đại thiếu gia nghe thấy thì không hay đâu! "

Nữ nhân mang chất giọng chua chát tên gọi A Thúy kia có vẻ không quan tâm lắm. Nàng ta còn rất cao hứng cất cao giọng:

"Thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là một cái dã nhi tử được Tầm thị kia đem về, nếu không phải y được chủ tử ban ơn đưa tên vào gia phả Ngu gia thì so với nô tỳ như ta thân phận càng thấp kém... "

"A Thuý tỷ tỷ! "

Nữ nhân giọng thanh thúy cơ hồ tức giận, cao giọng nhắc nhở một lần nữa. A Thuý vẫn bộ mặt nhởn nhơ, hừ lạnh tỏ vẻ khinh thường:

"Tiểu Mẫn, muội vẫn nên biết nhìn xa trông rộng thì hơn! Nghe theo tỷ, đi tới chỗ của tam tiểu thư ăn sung mặc sướng còn hơn ở lại với tiểu bát quái này! "

"A Thúy, tỷ... Haiz! Nhị thiếu gia, mệnh người thật khổ"

Nghe thấy những lời nói ngông cuồng của A Thúy, Tuệ Mẫn tính tình hiền lành cãi không lại miệng lưỡi trơn chu của nàng ta đành quay ra than thở, ánh mắt đồng tình cùng thương tiếc nhìn Ngu Vĩnh An.

Ngu Vĩnh An thấy có chút nhột nhưng vẫn cố cam chịu tiếp nhận ánh mắt thương hại của người khác vì không thể cử động được.

Thấy Tuệ Mẫn như vậy A Thúy liền tặng cho nàng ánh mắt khinh thường rồi quay người rời đi. Tuệ Mẫn ở bên cạnh mặc kệ A Thúy tiếp tục dịu dàng vỗ về Ngu Vĩnh An.

Tuy chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của Tuệ Mẫn trong lòng Ngu Vĩnh An bất giác dâng lên một cỗ nhiệt ấm nóng. Đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp như vậy? Hình như là sau khi mẹ hắn mất vì mỗi tối mẹ đều ôm hắn vào lòng, xoa xoa lưng ru hắn ngủ. Nhưng sau khi mẹ mất hắn vẫn luôn mất ngủ, suốt 10 năm qua vẫn luôn như vậy.

Cảm giác ấm áp trong quá khứ đột nhiên một lần nữa xuất hiện trở lại khiến một người luôn phải sống trong đáy vực như Ngu Vĩnh An cảm thấy chua xót. Nước mắt không tự chủ được mà rơi, miệng vô thức gọi:

"Mẹ ơi... " - Hắn nhớ mẹ.

Tuệ Mẫn ngồi bên cạnh thấy Ngu Vĩnh An có động tĩnh, nàng đang cảm thấy cao hứng nhưng khi nghe thấy y vừa khóc vừa gọi "mẹ" lòng nàng bất giác đau nhói, nhỏ giọng thủ thỉ, an ủi:

"Nhị thiếu gia, người đừng khóc, phu nhân ở trên trời thấy người như vậy nhất định sẽ đau lòng"

Ngu Vĩnh An nghe thấy vậy cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn còn chưa nắm bắt rõ tình hình hiện tại nhưng dường như hắn không phải xuống Địa Phủ gặp Diêm Vương thì phải. Vậy nơi này là đâu?

Bỗng một cơn đau truyền tới, đầu Ngu Vĩnh An đau như búa bổ. Mi tâm hắn nhíu chặt, khuôn mặt tỏ rõ vẻ khó chịu. Tuệ Mẫn thấy vậy liền hốt hoảng, vội gọi A Thúy:

"A Thúy tỷ tỷ, nhị thiếu gia không hay rồi, tỷ mau đi mời Lý đại phu tới đây nhanh lên! "

A Thúy mở cửa bước vào, vẻ mặt bình thản cắn hạt dưa.

"Cái gì chứ? Không phải chỉ đau một chút thôi sao? Ngày nào mà y chẳng vậy? Nhịn một chút là được, không có chết đâu mà phải lo! "

"Tỷ... "

Tuệ Mẫn bất lực nhìn A Thúy, khi nàng còn hoang mang đang không biết phải làm như thế nào thì một chất giọng nam đầy mạnh mẽ vang lên:

"Hỗn xược! Chủ tử của ngươi bị bệnh lý nào ngươi lại bình thản tới vậy? Người đâu! Mang ả ra đánh 30 trượng! Phạt nhốt vào phòng củi 10 ngày không cho ăn uống! "

Hướng ra phía cửa ra vào là một thiếu niên anh tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị đoan chính. Mi tâm y nhíu lại, tức giận trừng A Thúy.

Biết người tới là ai Tuệ Mẫn cùng A Thúy liền vội quỳ xuống làm đại lễ:

"Đại thiếu gia! "

A Thúy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hai tên nô bộc to cao tiến đến lôi đi. Nàng sợ hãi tới mức miệng không ngừng cầu xin:

"Đại thiếu gia, xin người tha mạng! Nô tỳ lần sau không dám thế nữa! "

"Còn có lần sau? Mau đưa ả xuống cho ta! "

A Thúy vừa nói xong liền muốn vả miệng, ả lỡ lời nhưng thiếu niên kia nào tha. Y ra hiệu cho người phía sau tới lôi ả đi.

Tuệ Mẫn thấy vậy cũng khiếp sợ không kém nhưng nhớ tới chủ tử còn đang khó chịu liền dập đầu cầu khẩn:

"Đại thiếu gia, xin người hãy cứu nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia đã sốt cao suốt 2 ngày chỉ sợ người sắp không xong rồi! "

Ngu Vĩnh Chương nghe thấy vậy cũng vội hoàn hồn, ra lệnh cho Trương đại phu tiến lên thăm khám.

Tuệ Mẫn có chút giật mình, đại thiếu gia vậy mà thật sự ra tay giúp đỡ? Dẫu sao nàng cũng đã theo hầu chủ tử được 7 năm. Trong suốt 7 năm này nàng nhìn thấy rất rõ cách chủ tử trưởng thành, người luôn nhận được sự lạnh nhạt từ gia chủ, lại luôn bị tam tiểu thư khinh nhờn. Sau dung mạo bị hủy, trực tiếp trở thành bóng ma trong Ngu phủ rộng lớn. Duy nhất chỉ có phu nhân là yêu thương, bảo bọc người khiến người có thêm hy vọng sống sót. Nhưng không bao lâu sau phu nhân liền mất, người cũng trở nên lãnh đạm hơn đối với người Ngu gia luôn tránh né. Mà người Ngu gia cũng vậy, không màng sống chết của tiểu thiếu gia, mặc người sống trong viện tử cũ nát, lạnh lẽo.

Vậy mà nay vị đại công tử cao cao tại thượng của Ngu gia lại tới đây? Còn mang tới thần y nổi tiếng trứ danh tới chữa bệnh cho chủ tử nàng khiến nàng không khỏi nghi ngờ. Nhưng nàng cũng không có tâm tư quản chuyện đó nên lặng lẽ lùi lại một bên xem xét.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, nhìn khuôn mặt Trương đại phu khi bắt mạch còn căng thẳng hơn cả tưởng tượng Ngu Vĩnh Chương không nhịn được tiến tới hỏi:

"Trương đại phu, y sao rồi? "

Phải biết khi y mới tiến vào viện tử của Ngu Vĩnh An nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của nô tỳ kia có bao nhiêu kinh hách. Vốn dĩ nhớ tới tiểu đệ đệ này của y thân thể yếu nhược nên mới tính mời đại phu tới thăm khám cho không ngờ y lại tới đúng lúc hắn phát bệnh. Vừa bước vào còn thấy một cảnh nô tỳ làm càng, y liền nhận ra bản thân suốt những năm qua hời hợt thế nào. Lại nhìn thân thể gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch cùng môi thâm tím kia Ngu Vĩnh Chương nhíu mày nghi hoặc, tự hỏi tình trạng này của Ngu Vĩnh An trông giống như bị trúng độc vậy.

Trương đại phu lúc này cũng bị doạ không kém, hướng phía Tuệ Mẫn nhanh chóng nói:

"Mau tới lật người thiếu gia ngươi lại! "

Tuệ Mẫn thấy vậy cũng nhanh tay làm theo, lật người Ngu Vĩnh An lại. Mảnh y phục mỏng manh vừa được mở ra đã thấy một lớp vải trắng băng vết thương khá cũ. Trương đại phu nhanh chóng ra hiệu:

"Mau tháo ra cho ta"

"Vâng"

Tuệ Mẫn vừa tháo lớp vải trắng ra không khỏi kinh ngạc. Trên thân thể gầy yếu có thể nhìn thấy xương cánh bướm lộ ra, bên phải là một vết thương sâu trông cực kỳ dữ tợn. Lớp máu đông màu đen bao phủ miệng vết thương đã kết vảy. Xung quanh là những sợi tơ máu màu nguyệt hình mạng nhện dày đặc đan xen lại với nhau.

"Chuyện này... sao lại như thế được"

Ngu Vĩnh Chương cũng bị doạ không kém, tức giận quát:

"Ngươi mau nói cho ta biết y vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy! Tốt nhất là nên nói ra sự thật nếu không ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy! "

Tuệ Mẫn vẫn chưa thoát ra khỏi kinh hách, vội quỳ xuống kể lại sự tình:

"Đại thiếu gia, chuyện là... 4 ngày trước nhị thiếu gia nói muốn tới hồ Bán Nguyệt ngắm cảnh... nhưng không ngờ khi vừa tới lại bị người chặn lại hành thích. Nô tỳ cùng thiếu gia may mắn thoát khỏi nhưng không ngờ vẫn còn có người tập kích phía sau. Thiếu gia bị trúng một tên... khi trở về miệng vết thương còn nhỏ nhưng... nhưng không ngờ... không ngờ... "

Tuệ Mẫn sợ tới mức run lên cầm cập, nàng không phải sợ khí thế của đại thiếu gia mà là sợ mất đi nhị thiếu gia của nàng. Dù sao cũng đã sớm chiều bầu bạn, nàng sớm đã coi người như đệ đệ ruột của mình.

"Vậy tại sao khi đó không mời đại phu tới? Y mà bị gì ngươi gánh nổi không? "

Nộ khí Ngu Vĩnh Chương chưa rút, có khi còn lớn mạnh hơn, y buộc phải hỏi tội nô tỳ này nhưng không ngờ những lời nói tiếp theo của Tuệ Mẫn lại khiến y chết lặng.

"Nô tỳ có tới mời Lý đại phu nhưng tam tiểu thư khi đó cũng ở. Nàng... nàng nói rằng mẫu thân của nàng bị nhiễm phong hàn cho nên điều hết đại phu trong phủ tới viện tử của tam phu nhân... Còn Trương đại phu... Nhị thiếu gia không dám nghĩ tới... Nhị thiếu gia còn nói với nô tỳ đó chỉ là vết thương nhỏ không nên làm kinh động tới Ngu phủ... "

Như đã muốn nói ra hết những uất ức trong lòng, Tuệ Mẫn thân phận tỳ nữ vẫn luôn kính nể với Ngu Vĩnh Chương nhưng nay nàng đã chịu hết nổi. Nàng không sợ bản thân bị trách phạt chỉ sợ nếu như còn không nói nhị thiếu gia sau này vẫn sẽ tiếp tục chịu thiệt thòi.

Ngu Vĩnh Chương nghe vậy liền cười khổ. Không dám nghĩ tới mời Trương đại phu, không dám kinh động Ngu phủ. Tiểu đệ đệ này của y cũng thật hiểu chuyện điều này khiến lòng y chua xót song lại tức giận, tức giận vì vị muội muội cùng cha khác mẫu thân kia của y cũng thật quá ngang tàn. Sau chuyện này y phải hảo hảo dạy dỗ lại nàng mới được để tránh nàng ta ra ngoài gây thêm phiền toái cho Ngu gia.

Trương đại phu một bên vừa nghe sự tình, một bên vừa chuẩn bệnh đã sớm mệt mỏi, lão nhanh chóng cắt ngang câu chuyện của hai người.

">

Truyện Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Phong Vân lập kỷ lục 1 triệu người chơi chỉ sau gần 1 tháng

Nhận định, soi kèo Saint

">

Bộ cosplay Ngự Long Tại Thiên vô cùng nóng bỏng


Rồi ngày hôm qua, Cao Hiểu Tiết phát hiện có người xì xầm về mình - sau khi điều tra mới biết là do tấm ảnh xấu xí! Cao Hiểu Tiết tức sùi bọt mép! Vì các cô gái đều xem trọng hình tượng của mình, mà tấm ảnh xấu xí đó có ý nghĩa đặc biệt nên nàng không thể bỏ được nên đành phải giữ lại. Giữ lại nhưng không muốn có người nào biết! Thế là Cao Hiểu Tiết nhờ Trạm Tinh điều tra thủ phạm.

Trạm Tinh thấy đây là cơ hội tốt để kiểm tra Cao Hiểu Tiết, vì thế yêu cầu nàng dùng hết mọi cách có thể để tự mình điều tra xem ai là thủ phạm. Tuy Cao Hiểu Tiết chả biết chút xíu gì về kỹ thuật hack nhưng Trạm Tinh đã khuyên nàng: điều quan trọng nhất của hacker không phải là kỹ thuật hay các công cụ mà là sức sáng tạo! Một hacker đi theo lối mòn thì vĩnh viễn không thể trở thành hacker mạnh nhất.

Bài kiểm tra này cũng không quá khó khăn, bởi vì tấm ảnh chỉ được lưu truyền trong Khoa thì nhất định là thủ phạm là người trong Khoa, thậm chí là người trong lớp, vì thế phạm vi điều tra được thu hẹp rất nhiều. Bài này chủ yếu là kiểm tra sức tưởng tượng và... vận may của Cao Hiểu Tiết.

Thật ra Trạm Tinh đã tìm được thủ phạm từ sớm rồi. Nàng xâm nhập server của QQ xem được IP đột nhập vào QQ của Cao Hiểu Tiết, rồi lần theo IP đó phát hiện ra thủ phạm là Ngô Nguyên. Mấy chuyện này nàng thực hiện thần không biết quỷ không hay! Ngô Nguyên tự xưng là cao thủ nhưng không ngờ mình không chịu được 1 kích của người ta, chỉ mất vài phút đã bị tra ra thân phận.

Còn Cao Hiểu Tiết thì dùng phương pháp đơn giản nhất: xem history các ID ghé thăm QQ của mình, cách này là cách duy nhất mà những con gà máy tính như nàng có thể làm được. QQ chỉ tự động ghi lại 10 người liên lạc gần nhất, với lại, nếu đối phương không ghé thăm bằng trang web QQ mà bằng phần mềm thì... bó tay! Có điều, vận may của Cao Hiểu Tiết rất lớn, vì nàng không có thói quen viết lung tung linh tinh gì đó trong QQ, vả lại hình ảnh thì đều bị đặt mật khẩu nên rất ít người ghé thăm. Lúc Ngô Nguyên đột nhập có phòng bị nên nàng không thấy được ID của hắn, nhưng hắn lại đưa QQ của nàng cho Trần Húc, rồi chàng gà này không dùng Tiểu Mẫn mà dùng cái laptop cùi của mình ghé thăm QQ, bị ghi ID lại, từ đó nàng mới tra ra Ngô Nguyên!

Cho nên mới nói Cao Hiểu Tiết may mắn, tuy không tóm được trộm nhưng bắt được kẻ đồng lõa. Tâm trạng vui vẻ vì Trạm Tinh sẽ dạy mình nên nàng không tính toán với Trần Húc và Ngô Nguyên.

Trạm Tinh cũng đau đầu nhưng không còn cách nào khác, ai kêu mình hứa chứ? Bất quá nàng cũng làm giống Ngô Nguyên: ném quyển "Hợp Ngữ" cho Cao Hiểu Tiết, nhưng khác nhau ở chỗ Ngô Nguyên cũng chỉ biết lõm bõm về Hợp Ngữ còn Trạm Tinh thì hiểu rất sâu.

Trần Húc ăn sáng xong và trở về phòng thì đã hơn 8g, hắn chỉ thấy Tần Tiểu Ngạn còn đang ngủ còn Ngô Nguyên và Lão Đổng không biết đã chui đi đâu mất.

Trần Húc kề sát tai Tần Tiểu Ngạn hét lên:

-Cầm thú! Dậy! Mặt trời thiêu mông của mày rồi kìa! Không sợ trễ học hả?

">

Truyện Siêu Cấp Máy Tính

友情链接