" />

Cẩn trọng vì đã xuất hiện gian lận mã QR Pay

Thể thao 2025-02-03 01:08:49 639

Hiện nay,ẩntrọngvìđãxuấthiệngianlậnmãlịch bóng đá trực tiếp hôm nay khi công nghệ ngày càng phát triển, các hình thức thanh toán cũng trở nên đa dạng. Thay vì thanh toán bằng cách trả tiền mặt truyền thống thì các hình thức thanh toán bằng thẻ trở nên phổ biến hơn. Đặc biệt, hình thức quét mã QR hiện đại đã tiếp cận đến với người sử dụng, đem lại nhiều tiện ích trong việc mua sắm tiêu dùng. Tuy nhiên, hình thức thanh toán này còn chưa được sử dụng rộng rãi và còn đem lại nhiều rủi ro.

Cẩn trọng vì đã xuất hiện gian lận mã QR Pay - Ảnh 1.
本文地址:http://play.tour-time.com/html/406a199489.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Sydney vs Adelaide United, 13h00 ngày 1/2: 3 điểm xa nhà

Truyện Khi Bông Tuyết Va Phải Tia Lửa


Âm thanh chói tai của một người phụ nữ từ trong nhà truyền ra, sau đó, một đứa trẻ đi chân trần giống như khỉ con chạy ra ngoài, tốc độ cực nhanh, cây gậy phía sau cũng đuổi theo nhanh không kém.

"Ối!" Một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi kêu lên đau đớn, mông kia bị thanh gỗ đánh trúng, nhất thời tê dại. Cậu nhe răng "Ui ui" nhảy lên vài cái rồi quay lại nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa.

Người phụ nữ này là một người phụ nữ nông thôn điển hình, mới ngoài ba mươi, nhưng đôi mắt đầy nếp nhăn, xắn tay áo, để lộ cánh tay to, đôi mắt tràn ngập tơ máu hung hăng trừng mắt với đứa trẻ.

"Chạy, dám chạy à? Không làm bài tập còn muốn đi chơi ở đâu?"

Tần Tiểu Du co rúm người, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, quả nhiên người anh tốt của cậu đang tựa vào ban công nhìn cậu.

Không thô lỗ giống như Tần Tiểu Du, anh trai Tần Lâm của cậu có vẻ ngoài hiền lành, quần áo sạch sẽ, tuấn tú, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô và là con ngoan trong mắt bố mẹ.

Tần Tiểu Du nhìn bộ quần áo mới của anh trai mình với ánh mắt ghen tị.

Tuần trước anh trai cậu đứng nhất trường, mẹ cậu vui mừng mua cho anh cậu quần áo mới để khen thưởng, ngược lại Tần Tiểu Du, vĩnh viễn luôn là đội sổ, ba ngày thì hai ngày đều được gậy gộc hầu hạ.

"Còn không cút về làm bài tập?" Giọng nói sắc bén của người phụ nữ lại vang lên, bà lấy ra một cây gậy gỗ khác từ đâu đó, khua khoắng mà đe doạ.

Tần Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng không có một tia sợ hãi, lè lưỡi với anh trai trên ban công, quay người, nhanh chóng trèo qua bức tường đất thấp, chạy ra cánh đồng.

"Tên nhóc thối này!"

Phía sau là tiếng gào thét của mẹ, Tần Tiểu Du nhanh chóng chạy nhanh, đôi chân trần giẫm lên lớp bùn mềm, ướt và dính, cậu không hề cảm thấy bẩn thỉu, nếu mông không đau quá thì cậu càng có thể chạy nhanh hơn.

Sau khi băng qua hai mẫu đất, đi đến một con sông nhỏ, cậu dừng lại nhìn dòng sông, thở hồng hộc.

Con sông nhỏ dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam, sóng nước lấp lánh, dòng sông uốn lượn trải dài xa xa. Không biết đầu sông ở đâu, đối với Tần Tiểu Du người chưa bao giờ rời khỏi thôn nhỏ này, con sông đã nuôi sống dân làng hai bên bờ sông qua nhiều thế hệ.

Cậu đặt đôi chân lấm bùn xuống sông, rửa sạch một cách qua loa, cúi xuống hất nước lên mặt, một lúc sau mới đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lắc lư từ bên này sang bên kia như một chú cún con, tóc mái bù xù rơi xuống từng giọt nước.

Sau khi lên bờ, cậu đi về phía cây cầu gỗ cách đó không xa.

Cây cầu gỗ này cũ kỹ, đã được người đời sau sửa chữa nhiều lần, hiện giờ bước lên phải cẩn thận, nếu không để ý có thể giẫm phải lỗ thủng rơi xuống sông.

Sau khi qua cầu, Tần Tiểu Du tiếp tục đi về phía trước. Phía trước là một khu rừng rậm rạp, phía sau rừng cây mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa nhà xinh đẹp.

Cậu bước từng bước, khi đến gần khu rừng, cậu bắt đầu chạy cho đến khi đứng trước ngôi nhà mới dừng lại.

Trong thôn hầu hết đều là ngôi nhà một tầng được xây bằng tường đất hoặc gạch đỏ, chỉ những người có tiền mới có thể xây nhà hai tầng. Gia đình nhà Tần Tiểu Du khá giả, năm kia đã xây một tòa nhà hai tầng bằng gạch đỏ, nhưng so với ngôi nhà trước mặt thì thật sự chẳng đáng nhắc tới.

Ngôi nhà này chiếm diện tích lớn nhất, thiết kế trang nhã, tường ngoài sơn trắng, mái nhà lợp ngói lưu ly. Nghe dân làng đi ra ngoài làm công nói, căn nhà kiểu này gọi là biệt thự, trong thành phố có rất nhiều biệt thự đẹp đẽ như vậy, cũng có những tòa nhà cao chọc trời.

Tần Tiểu Du chưa từng đến thành phố, đương nhiên không thể tưởng tượng được một ngôi nhà cao lớn đẹp đẽ như thế nào, ít nhất trong lòng cậu, ngôi nhà trước mặt cũng đủ đẹp rồi.

Trước nhà có một khoảng sân rộng, xung quanh sân có hàng rào gọn gàng, cổng khép hờ, Tần Tiểu Du tự nhiên đẩy cửa bước vào, đi chân trần dẫm lên đá cuội, lòng bàn chân tê dại, cậu thậm chí mày cũng chẳng thèm cau, nhanh bước chân đi vào nhà. Cửa nhà khoá chặt, cậu kiễng chân lên, duỗi tay ấn chuông cửa.

Tiếng chuông kêu vang lên hai giây, cửa tự động mở ra, lại không thấy được người mở cửa.

Tần Tiểu Du quen cửa nẻo, cũng không thấy lạ, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Mặc dù đã rửa ở sông rồi nhưng dọc đường cậu lại dẫm lên bùn đất, đôi chân trắng nõn non nớt bám một lớp bùn mỏng. Cậu nhìn trái nhìn phải, rồi đi đến bãi cỏ bên cạnh, dùng sức chà thật mạnh cho đến khi sạch sẽ, mới yên tâm bước qua ngưỡng cửa.

Nội thất sang trọng khiến Tần Tiểu Du sửng sốt trong giây lát, dù đã đến đây nhiều lần nhưng cậu vẫn thấy chấn động.

Có thảm lông mềm mại, ghế sofa da thoải mái, đồ trang trí tinh xảo và rèm cửa ren hoa văn đẹp mắt.

Tần Tiểu Du cẩn thận bước lên thảm, nhẹ giọng gọi: "Lý tiên sinh, ngài có đó không?"

Cậu theo thói quen nhìn về phía ghế sofa, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc, mà trên bàn trước ghế sofa, tách cà phê vẫn đang bốc khói.

Lý tiên sinh vừa rồi vẫn còn ở đây đúng không?

Đang lúc cậu còn mải suy nghĩ thì giọng nói dịu dàng của một người đàn ông trưởng thành vang lên từ phía sau.

"Tiểu Du tới rồi sao?"

Giọng nói của Lý tiên sinh rất êm tai, mỗi lần nghe hắn nói, Tần Tiểu Du đều không thể tự chủ được mà say mê. Cậu nghĩ nếu Lý tiên sinh theo nghề ca sỹ, hẳn sẽ trở thành người nổi tiếng nhà nhà đều biết.

Các chương trình ca nhạc thường được phát trên TV đen trắng ở nhà cậu, mẹ cậu rất thích nghe, thỉnh thoảng bà lại ngân nga theo, chỉ vào một anh chị xinh đẹp nào đó nói cho cậu biết đây là ai, nổi tiếng thế nào.

Kỳ thật, Tần Tiểu Du đối với mấy ngôi sao đó đều không có chút hứng thú nào, người mà cậu muốn gặp nhất mỗi ngày chỉ là Lý tiên sinh, vừa đi học về liền vứt cặp sách chạy đến biệt thự.

Đây cũng là lý do, mỗi lần mẹ thấy cậu ra ngoài, đều dùng gậy đuổi theo.

"Chào buổi chiều, Lý tiên sinh." Tần Tiểu Du hơi đỏ mặt, nhỏ giọng chào hỏi. Tính tình cậu giống như con khỉ con, nhưng khi ở trước mặt Lý tiên sinh, cậu thẹn thùng như một cô gái nhỏ.

Lý tiên sinh rất đẹp trai, đẹp trai hơn bất kỳ người nào.

Thân hình hắn cao lớn, dáng người thon dài, để có thể nhìn rõ mặt Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du luôn phải ngẩng đầu lên, khiến cổ cậu đau nhức. Tuy nhiên, mỗi khi Lý tiên sinh nhìn cậu bằng đôi mắt xanh nhạt đó, cậu lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Một lúc sau, cậu không cầm lòng được mà ngẩng đầu lên, số lần càng nhiều cổ cậu lại càng đau nhức. Lúc này, Lý tiên sinh khẽ cười một tiếng, ân cần mời cậu ngồi trên sô pha để cậu thả lỏng một chút.

"Em có muốn ăn bánh quy không?" Lý tiên sinh cầm một chiếc đĩa sứ trắng để đầy bánh quy và kẹo ngọt thơm ngon. Hắn nắm tay Tần Tiểu Du, cùng ngồi trên ghế sofa, đặt đĩa bánh lên bàn trà.

Tần Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy có chút xấu hổ. Mỗi lần đến đây, Lý tiên sinh luôn chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt thơm ngon. Cứ như thể cậu tới nơi này chỉ để ăn vậy.

Nhìn thấy Tần Tiểu Du do dự, Lý tiên sinh duỗi tay chạm vào tóc cậu: "Ăn đi, một mình ta ăn không hết".

"Ồ." Tần Tiểu Du cầm lấy một cái bánh quy, khiêm tốn cắn một miếng nhỏ, nhai hai lần, hai mắt sáng lên, cắn một miếng lớn nữa, má trái phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu.

Lý tiên sinh trìu mến nhìn cậu, nhìn cậu ăn hết ba chiếc bánh quy rồi đưa cho cậu một cốc nước ấm. Tần Tiểu Du nhanh chóng cầm ly bằng hai tay, uống một ngụm lớn, thoả mãn mà thở ra, quay đầu nhìn về phía Lý tiên sinh, nhìn thấy đối phương tao nhã đặt tay lên trán, nở nụ cười, cậu lại càng thẹn thùng đỏ mặt.

Ở trước mặt Lý tiên sinh hoàn mỹ không chút tì vết, cậu cảm thấy mình như bụi đất vô cùng hèn mọn.

Cùng Lý tiên sinh quen biết là khoảng hơn một năm trước.

Tần Tiểu Du học lớp hai tiểu học, đứng đội sổ, bị mẹ đuổi từ thôn ra tới cánh đồng, dùng gậy đánh suốt hơn mười phút, cậu đau đớn hét lên, vừa nhảy vừa trốn, cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, nhưng vì quá nhỏ, lại bị mẹ giữ chặt tay đánh vào mông.

"Không chịu học hành chăm chỉ, còn ngủ gật trong lớp! Nếu học không tốt thì sau này làm sao thành công chứ? Không vào đại học thì làm sao kiếm tiền giúp đỡ gia đình? Làm sao có thể cưới được vợ ở thành phố chứ? Mẹ đánh chết cái thẳng ranh này, trí nhớ để làm gì. Sao không nhìn anh trai con mà học tập theo, đứng thứ nhất lớp chứ!" Mẹ cậu vừa mắng vừa đánh, Tần Tiểu Du nghe được khiến lỗ tai muốn đóng thành kén.

Ai da, mẹ ơi!

Cậu mới chín tuổi, nghĩ xa như vậy để làm gì?

Không nghe trưởng thôn nói học đại học tốn tiền lắm sao? Càng không cần nói đến việc cưới một cô vợ ở thành phố, thậm chí cô gái trong thôn cũng chẳng thèm nhìn tới.!
">

Truyện Khế Ước Với Huyết Tộc Không Điển Hình

Soi kèo phạt góc Leganes vs Rayo Vallecano, 3h00 ngày 1/2

1.jpg.jpg
Chợ điện tử lề đường tấp nập người mua vào mỗi buổi chiều.

Nếu Hà Nội có chợ nhảy Đê La Thành thì ở Sài Gòn, đường Nguyễn Kiệm, quận Phú Nhuận, được giới mê công nghệ biết đến như là khu chợ điện tử lề đường nổi tiếng nhất. Mỗi buổi chiều, khoảng hơn 500 m từ giao lộ Nguyễn Kiệm - Hoàng Minh Giám về phía ngã tư Phú Nhuận dày đặt hàng điện tử bày bán ở lề đường.

Các chủ cửa hàng này dùng mọi phương tiện như trải bạt, bày trên kệ, để trên sạp... trưng các món đồ điện tử. Vừa dựng xe trên một "shop" đầu đường để tìm mua hàng, anh Nhật cảm thấy choáng trước hàng loạt vật dụng điện tử cũ được bày ra. Thậm chí có chiếc máy laptop mà khi mở lên thì các phần nhựa đã gần lìa khỏi máy.

"Mới đi mua lần đầu hả, yên tâm, chỗ anh bán toàn đồ uy tín, xài được đấy", anh Dũng, chủ tiệm trấn an. Lựa chọn một hồi lâu, Nhật nhặt một thiết bị đọc card cũ mèm. "Giá bao nhiêu?", "15.000 đồng", "10.000 nha", ", "Ừ lấy đi", cuộc ngả giá diễn ra nhanh chóng.

Gần đó, một người khác đang mày mò không biết làm cách nào bật nguồn chiếc iPod khá đẹp lên. Chủ tiệm liền dùng tua vít để gạt nút mở nguồn đã bị hỏng, "Con này vậy đó, mở nguồn một lần rồi để xài luôn", chủ tiệm nói gọn. Anh Dũng bày tất cả hàng hóa từ di động cũ, máy tính xách tay, nồi cơm điện, sạc pin... lên những kệ gỗ trên vỉa hè.

1.jpg.jpg
Người mua đang lựa hàng, từ điện thoại cũ đến dụng cụ sạc pin...

Dần về chiều, lề đường không cửa hiệu, không tên, không giá này đông khách dần. Kê một cái ghế nhựa nhỏ bên cùng với tấm bạt nhỏ bày đầy đủ "đồ chơi", chị Nga cho biết hàng của chị có bảo hành hẳn hoi.

">

Chợ điện tử lề đường ở Sài Gòn

1.jpg.jpg
Hình ảnh về máy tính bảng có bàn phím QWERTY của Samsung. ">

Samsung sản xuất tablet 10 inch bàn phím trượt?

Truyện Khi Anh Gặp Em

友情链接