Theo cụ Tửu, 2 tấn gạo cụ ủng hộ được mua từ số tiền cụ tiết kiệm, tích góp bấy lâu nay.
Thời gian này, tình hình dịch bệnh Covid-19 diễn biến phức tạp, cụ Tửu mong muốn đóng góp một phần công sức nhỏ cho công tác phòng chống dịch bệnh của địa phương.
Cụ Tửu đã rút số tiền tích góp trong sổ tiết kiệm rồi nhờ con cháu đi mua gạo ủng hộ.
Cán bộ chiến sỹ quân đội tiếp nhận số gạo cụ Tửu ủng hộ.
'Tôi vô cùng lo lắng trước dịch bệnh, nhưng tuổi già nên không thể làm được việc gì để đóng góp cho công tác phòng chống dịch. Tôi chỉ dành dụm được ít tiền, dùng số tiền đó mua 2 tấn gạo ủng hộ, hỗ trợ điểm cách ly, mong sao đất nước sớm vượt qua đại dịch này', cụ Tửu tâm sự.
Hành động của cụ Tửu khiến nhiều người xúc động.
Chủ nhiệm Hậu cần Bộ chỉ huy Quân sự Hà Tĩnh - Trung tá Đặng Văn Định cho biết, hành động của cụ Tửu đáng để biểu dương và khen ngợi.
'Việc làm của cụ Tửu khiến chúng tôi vô cùng cảm kích. Đơn vị sẽ vận chuyển số lương thực trên cấp phát cho các điểm tập trung cách ly của tỉnh để tăng khẩu phần ăn cho công dân trong thời gian tập trung', Trung tá Định nói.
Trước đó, tại xã Thạch Đài, huyện Thạch Hà, người mẹ liệt sĩ Nguyễn Thị Ba (87 tuổi) đã đi bộ, vượt quãng đường khá xa so với tuổi già, 'cắp nách' theo 5kg gạo mang đến khu vực cách ly ở xã để ủng hộ. Hình ảnh của cụ Ba cũng khiến nhiều người xúc động.
Mẹ liệt sĩ Nguyễn Thị Ba xách gạo đến khu cách ly.
Chủ tịch UBND xã Thạch Đài, Trưởng ban chỉ đạo phòng chống Covid-19 ở xã - Trương Quang Anh cho biết, mấy ngày qua nhiều người dân đã đến ủng hộ khu cách ly. Nhiều hình ảnh khiến mọi người cảm động rơi nước mắt.
'Món quà của người mẹ liệt sĩ rất đáng trân trọng, khích lệ tinh thần của anh em và công dân đang cách ly tại địa phương. Chúng tôi sẽ chung sức chung lòng cùng tỉnh nhà đẩy lùi dịch bệnh', ông Anh nói.
Nắm rau, cân gạo nặng nghĩa tình của ông già, bà lão mùa Covid-19
Hà Tĩnh dốc lực tổ chức cách ly gần 6.000 công dân từ Lào, Thái Lan về. Hình ảnh ông già, bà lão tay xách từng kg gạo, nắm rau đến hỗ trợ khu cách ly khiến ai nấy đều xúc động.
Tôi còn nhớ ngày ra khỏi nhà, mẹ ôm tôi khóc như mưa. Còn tôi, dù không ở với mẹ nhưng tôi vẫn thương và nhớ mẹ.
Cả tuổi thơ của tôi luôn ám ảnh bởi sự ghẻ lạnh của nhà nội. Họ luôn nhìn tôi với con mắt dò xét, thậm chí có người còn thở dài “sau lớn mày cũng giống mẹ mày thôi, mẹ nào con nấy”. Đến giờ, khi tôi đã học xong cấp 3, tôi vẫn luôn sợ hãi khi tiếp xúc với họ hàng bên nội. Bởi mỗi khi gặp tôi, họ lại lôi chuyện mẹ “theo trai” để chì chiết.
Tôi không hiểu sao họ lại có thể nhớ chuyện cũ dai đến như vậy dù đã 10 năm trôi qua. Mẹ tôi dù có lỗi với bố con tôi, với gia đình đằng nội nhưng chuyện đó cũng đã trôi qua lâu rồi, sao họ cứ nhắm vào tôi để trút giận.
Tôi thực sự cảm thấy cô đơn trong gia đình nhà nội. Không biết họ còn nhiếc móc mẹ đến bao giờ, tôi thực sự thấy mệt mỏi./.
Bỏ chạy sau lần đi siêu thị cùng bạn trai, dù đang yêu nhau mặn nồng
Mất 10 phút, anh mới rút ví ra trả tiền, cô thu ngân đưa lại tiền thừa, anh nhẩm tính rồi lên tiếng hỏi: 'Thế 600 tiền thừa của tôi đâu?'. Người đứng cạnh bắt đầu càm ràm hỏi: '600 trăm ngàn hay 600 trăm đồng thế'.
" alt="Ám ảnh sự ghẻ lạnh của nhà nội khi có mẹ ngoại tình" />
...[详细]
Dùng chung một chén chấm là một trong số những nguồn lây nhiễm vi khuẩn
Ngoài ra, trước khi biết đến virus Corona đang gây khủng hoảng toàn nhân loại có thể lây qua đường giọt bắn của nước bọt đường miệng, thì các thói quen “chung đụng” khác, bao gồm cả thói quen sử dụng son môi chung của các bạn gái, cũng là “đường truyền” dẫn vi khuẩn, virus gây bệnh đau miệng.
Vì vậy, các chuyên gia khuyên rằng đã đến lúc người Việt phải hạn chế những thói quen xấu trong sinh hoạt, có nguy cơ hại cho sức khỏe bản thân và những người xung quanh. Đặc biệt trong những bữa cơm gia đình quây quần, khi gắp thức ăn cho nhau, chỉ nên sử dụng một đôi đũa chung không thuộc về ai để gắp. Không dùng đũa đang ăn của mình gắp cho người khác. Càng tuyệt đối không nên chấm chung trong một chén nước mắm, nước tương. Trước mỗi bữa ăn, cần chuẩn bị sẵn mỗi người một chén chấm nhỏ hơn, của ai nấy chấm.
Cần chuẩn bị sẵn mỗi người một chén chấm khi ăn
Thói quen mới dùng chén chấm riêng này đang được khuyến khích xây dựng xuất phát từ trong nhu cầu cấp thiết phải giữ khoảng cách an toàn về vệ sinh, ăn uống, trước tốc độ lây lan của dịch bệnh Covid-19. Nhưng hy vọng lâu dần từ thói quen mới, sẽ trở thành nét văn hóa mới và được duy trì cả trong đời sống bình thường. Đó là nét đẹp văn hóa càng tô đậm thêm không khí ấm cúng, gắn bó tình thân mà không kém phần văn minh của bữa ăn gia đình Việt.
Từ bỏ những thói quen xấu khác
Bắt tay sau nhậu, hoặc gào vào điện thoại trong thang máy, đi vệ sinh xong quên không rửa tay …, đó là những thói quen còn “ít văn minh” nhưng khá phổ biến trong đời sống thường ngày của chúng ta, trước khi xảy ra đại dịch.
Nhiều người trong số chúng ta vẫn vô tình xem các thói quen này vô thức đã là một phần của đời sống và không hề nhận ra nó có thể gây hại cho sức khỏe, chưa nói đến tổn hại môi trường sinh hoạt chung, là biểu hiện của ứng xử kém văn minh ở nơi công cộng.
Lời khuyên của nhà dịch tễ học khiến chúng ta giật mình nhìn lại và nhận ra: Đã đến lúc nhiều thói quen cần phải thay đổi!
Chiếc biển ghi: Đoàn Văn Thái, Phường 5, Quận 11 bán vé số giúp đỡ người nghèo’ được ông gắn cố định trước xe.
Ông Thái kể, chị Lan Anh bị bỏng toàn thân do bình ga nổ khi nấu ăn vào năm 2011. Chị đã phải trải qua 33 ca phẫu thuật cắt ghép, tái tạo da trong 5 năm nên sức khỏe yếu, không làm được công việc nặng. Hằng ngày, chị phải bế con gái nhỏ đi bán vé số. Một lần đi giữa trời nắng, chị bị ngất giữa đường. Biết được hoàn cảnh của chị, ông mang tiền đến giúp.
Ông Tấn, 60 tuổi, bán nước bằng xe đẩy ở đường Lữ Gia, Phường 15, Quận 11 cho biết, hơn 3 năm qua, ngày nào ông cũng mua 2-4 tờ vé số ủng hộ ông Thái. ‘Anh ấy bỏ công sức ra giúp đỡ người khác, tôi không có điều kiện nên phụ giúp một ít thông qua việc mua vé số ủng hộ’, ông Tấn nói.
Ngày hôm đó, sau khi mua 4 tờ vé số, ông Tấn mời người bán uống ly nước cho mát rồi đi tiếp nhưng bị từ chối.
‘Anh Thái rất đặc biệt. Anh ấy bỏ công sức, của cải giúp bao nhiêu người, nhưng không bao giờ nhận giúp đỡ của người khác, dù là ly nước. Ở khu vực này, ai cũng chỉ biết hỗ trợ anh ấy bằng cách mua vé số giúp’, ông Tấn nói về người bạn đặc biệt của mình.
Ông Thái cho biết, dù đi bán vé số nhưng vẫn phải ăn mặc chỉnh tề để khách mua không bị nhàm chán và tôn trọng mình.
Bị nhiều người nói là điên
Căn nhà cấp bốn xập xệ, rộng hơn 50 m2 của vợ chồng ông Thái ở sâu trong con hẻm nhỏ đường Lạc Long Quân, Phường 5, Quận 11. Nhà chật, nhưng ông bà ngăn ra ba phòng trọ để cho thuê, chỉ chừa một phòng phía sau làm chỗ ở. Trong căn phòng chật chội, phần lớn đồ dùng đều đã cũ, gỉ sét.
Mỗi tháng tổng tiền cho thuê phòng trọ được hơn 5 triệu đồng, trả hết các chi phí còn dư hơn 3 triệu, ông bà dùng để ăn uống. Toàn bộ số tiền lời từ việc bán vé số, ông Thái mang đi làm từ thiện. ‘Hai vợ chồng tôi già rồi, con cháu không có nên chi tiêu ít, ở không bao nhiêu’, người đàn ông sinh năm 1956 nói, giọng chùng xuống.
Vợ chồng ông từng có một người con trai, sinh năm 1991. Học đến lớp 6, cậu bé bị bệnh động kinh, phải bỏ học để chữa trị và mất năm 2012.
Ông Thái trước đây làm nghề gói bánh chưng, bánh giò bỏ mối, chế ăng ten bán và sửa điện. Từ khi con trai mất, ông bỏ hết công việc đang làm, hằng ngày chỉ biết làm văn, làm thơ về con, về cuộc đời. Mái tóc, bộ râu dài và bạc trắng ông cũng không muốn cắt và cạo đi. ‘Từ khi con mất, bà nhà tôi cũng đổ bệnh’, ông Thái nói buồn.
Khách mua thường nhận ra ông từ xa bằng chiếc mũ cao bồi, bộ râu tóc muối tiêu dài.
Sáu năm trước, ông nhận ra, nếu cứ mãi buồn vì việc ra đi của con trai thì cuộc đời chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Ông quyết định cất hết các kỷ vật về con trong một chiếc tủ sắt cũ rồi đi làm việc có ích.
Được vợ ủng hộ, hàng ngày, ông đi bán vé số làm từ thiện. Dịp Giáng sinh ông hóa thân thành ông già Noel đi khắp các phố phường phát quà cho các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. ‘Phát quà cho các bé là tôi như đang phát quà cho con’, ông Thái nói, giọng trầm ngâm.
Nhiều người biết việc làm của ông nên cứ nhìn thấy người đàn ông râu tóc dài, màu muối tiêu đi bán vé số từ xa là gọi đến mua ủng hộ. Bên cạnh đó cũng có nhiều người nói ông là bao đồng, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
‘Thấy tôi đội nắng mưa đi bán từng tờ vé số, nhiều người bảo tôi bị điên, tự dưng đi bán vé số kiếm tiền giúp người dưng. Nhưng họ nói mặc họ. Chờ giàu có hay trúng số mới làm từ thiện thì tới bao giờ, mình phải đi kiếm tiền thì mới có mà làm từ thiện được’, ông Thái tâm sự và cho biết sẽ làm công việc này đến khi không còn sức khỏe nữa.
Cả ngày rong ruổi ngoài đường nhưng đến đâu ông Thái cũng cười vui, có khi ông còn làm thơ, đọc câu đối, nói những câu chuyện hài để chia vui cùng khách.
Ông Tấn và nhiều người ở đường Lữ Gia ngày nào cũng mua vé số ủng hộ ông Thái.
Hằng ngày, ông Thái rong ruổi khắp các ngả đường ở các quận nội thành bán vé số, dù hôm đó trời mưa hay nắng.
Ông Thái cho biết, từ khi làm từ thiện ông thấy cuộc sống vui hơn, mọi ưu tư muộn phiền cũng như đang bỏ lại phía sau.
Hơn 3 năm qua, ông Thái rất ít khi ế vé số.
Cụ ông Sài Gòn mỗi ngày đi hơn 50 km bán quần áo giá 0 đồng
Trời nắng, ông Tư chạy xe ba gác điện đi khắp Sài Gòn phát quần áo cho người nghèo dù đã ở cái tuổi gần đất xa trời.
" alt="Cả ngày rong ruổi bán vé số, cụ ông Sài Gòn làm điều bất ngờ" />
...[详细]