Nhận định, soi kèo Man City vs Brighton, 22h00 ngày 15/3: Tiếp đà bất bại
Hoàng Ngọc - 15/03/2025 09:43 Ngoại Hạng Anh đội hình man city gặp tottenhamđội hình man city gặp tottenham、、
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

-
Soi kèo góc AC Milan vs Como, 0h00 ngày 16/3
2025-03-16 13:19
-
- Giận chồng mèo mỡ, ngoại tình, tôi tìm đến quán karaoke tìm gặp chị chủ. Vừa nhìn thấy mặt tôi, biết tôi là vợ anh, chị ta đã quát lớn: "Nhà quê cục mịch thế kia bảo sao chồng chán, thôi về mà đại tu đi em ạ, chị nhìn mày còn thấy chối".
Vợ chồng tôi lấy nhau được 4 năm và có một cô con gái 3 tuổi. Hiện tại, tôi làm nhân viên thu ngân ở 1 siêu thị nhỏ, chồng tôi làm bảo vệ ở một trường học. Lương của chồng chỉ ngang lương tôi. Thế nhưng, tôi chưa bao giờ có ý coi thường chồng lương thấp. Tôi luôn miệng động viên chồng cố gắng làm ăn, tích cóp để sau này sửa sang nhà cửa.
Tính chồng tôi hay cay cú. Thấy lương bổng thấp, anh hậm hực lắm, cứ mỗi lần đi họp đồng niên, họp lớp về là anh đá thúng đụng nia. Anh bảo, ngày xưa đi học bao nhiêu đứa học dốt hơn mình mà giờ chúng nó giàu, nhà lầu xe hơi, còn mình chỉ là thằng bảo vệ.
Tôi phân tích thiệt hơn thì chồng tôi gầm lên "không phải dạy khôn tôi, cô cứ lo nấu cơm trông con đi, thằng này quyết không để bạn bè khinh thường". Thế rồi từ đó, những ngày nghỉ làm, chồng tôi bỏ bê việc nhà mà tụ tập đàn đúm với mấy bạn vàng, giao du làm ăn gì đó rất bí mật. Điện thoại anh giữ khư khư và thường xuyên đi sớm về khuya.
Một thời gian sau, anh mang rất nhiều tiền về sắm sửa đồ đạc, mua điện thoại xịn tặng vợ. Tuy nhiên, anh lại đòi ngủ riêng. Anh bảo, bây giờ con gái đã lớn, 3 người ngủ cùng chật chội. Vì thế, có khi cả tháng, vợ chồng tôi không gần gũi nhau…
Bẵng đi 4 - 5 tháng như thế, một ngày tình cờ, tôi gặp lại đứa bạn thân hồi đi học. Nó nhìn tôi bằng con mắt tò mò và hỏi han xa gần chuyện vợ chồng. Tôi trả lời bình thường. Vợ chồng tôi vẫn vui vẻ hạnh phúc.
Tức thì, cô bạn tuôn ra một tràng khiến tôi sốc nặng. Bạn kể, mấy lần đi hát hò với đồng nghiệp ở quán, cô ấy thấy chồng tôi dính như sam với bà chủ quán karaoke.
Cô bạn kể rành rọt, bà chủ này hơn chồng tôi đến chục tuổi nhưng đã ly dị chồng và có hai đứa con đang học cấp 3. Quán hát của chị ta đông khách nên thu nhập tháng tính cả trăm triệu.
Ảnh: Yourtango
Tối hôm đó đợi chồng về, tôi định bóng gió dò hỏi ý tứ chồng nhưng không kiềm chế được cảm xúc, tôi hỏi thẳng "anh cặp với chị Thanh quán karaoke à?”. Hỏi xong, tôi cứ mong chờ một câu từ chối của chồng nhưng anh lại giáng cho tôi cái tát đau đớn.
Chồng tôi vằn mắt hét lớn: "Biết điều thì câm miệng lại còn có tiền mà nuôi con, cứ lu loa lên thì bước khỏi nhà".
Không góp ý được chồng, tôi kể với bố mẹ chồng, nhưng ông bà khuyên nhủ thế nào anh cũng bỏ ngoài tai.
Căm hờn chồng mèo mỡ, ngoại tình, tôi tìm đến quán karaoke tìm gặp chị chủ. Vừa nhìn thấy mặt tôi, biết tôi là vợ anh, chị ta đã quát lớn: "Nhà quê cục mịch thế kia bảo sao chồng chán, thôi về mà đại tu đi em ạ, chị nhìn mày chị còn thấy chối".
Sau đó, đi đến đâu chị ta cũng rêu rao anh Huân (chồng tôi) tháng sau bỏ vợ. Cuối năm, chị ta và anh Huân sẽ làm đám cưới. Tôi nghe mà ức chảy nước mắt. Thế nhưng, ông chồng tôi còn tệ hơn. Từ ngày biết tôi đến gặp bồ của anh, anh công khai đến nhà bồ ăn ngủ.
Vì thế, tôi định viết đơn ly dị để giải thoát cho mình và con khỏi cảnh sống đày đọa này. Nhưng như thế khác gì trúng mưu ghen ngược của chị ta. Hay là tôi cứ cố gắng cam chịu để họ không đến được với nhau như ý nguyện… Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Nguyễn Nhung(Hưng Yên)
" width="175" height="115" alt="Chuyện ngoại tình: Về mà đại tu đi em ạ, chị nhìn còn thấy chối" />Chuyện ngoại tình: Về mà đại tu đi em ạ, chị nhìn còn thấy chối
2025-03-16 13:09
-
Doanh nghiệp mỹ phẩm tri ân đối tác bằng chuyến du lịch nghỉ dưỡng Phú Quốc
2025-03-16 12:07
-
Tết tiết kiệm là người dân nên chia sẻ khó khăn với đất nước
2025-03-16 11:20


Mới đây bức hình chụp lại cảnh một bữa tiệc 'lẩu băng chuyền' đậm chất sinh viên do Facebooker Nguyễn Bá Chánh đăng tải thu hút nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng.
![]() |
Các thanh niên đặt cả bình gas to lên bàn lẩu băng chuyền tự chế |
Bức ảnh cho thấy, các thanh niên đã sáng tạo dùng một đường ray mini để làm bữa tiệc theo kiểu lẩu bằng chuyền.
Đáng chú ý, trên bàn lẩu băng chuyền này, các thanh niên đặt hẳn một bình gas to lên trên, bất chấp các nguy cơ có thể phát nổ từ bình gas.
Trao đổi với VietNamNet, Nguyễn Bá Chánh cho biết, đây là bức ảnh do bạn anh chụp cách đây ba ngày, tại phòng trọ của một sinh viên trường ĐH Sân khấu Điện ảnh Hà Nội.
Do đông người, không đủ bát đĩa xếp đồ ăn, nên những người tham gia buổi tiệc đã sáng tạo, lấy Dolly - một đường ray mini, thiết bị chuyên dùng trong lĩnh vực quay phim làm băng chuyền. Ai ăn thì kéo bàn ăn lại.
Ngay sau đó bức ảnh này đã có tốc độ lan truyền chóng mặt, nhận được hơn 15 ngàn lượt like (thích) và chia sẻ.
Tuy nhiên, bên cạnh những tiếng cười và lời khen ngợi cho sự sáng tạo của các bạn trẻ thì nhiều người dùng facebook cũng bày tỏ sự sợ hãi, cho rằng những thanh niên này coi thường tính mạng.
Tài khoản Gacebook Nguyen An bình luận: “Coi thường tính mạng đến thế là cùng, cho bình gas lên đấy khác gì cưa bom”.
Facebook Thai Hung viết: “Mình nhìn thôi đã thấy sởn da gà, nhỡ may không cẩn thận, bình gas làm sao thì từng ấy con người lãnh đủ”.
Diệu Bình
" alt="Đặt cả bình gas to lên bàn tiệc lẩu băng chuyền tự chế" width="90" height="59"/>Vợ chồng tôi lấy nhau sau gần 10 năm quen biết yêu đương. Anh là con độc nhất trong gia đình có bố mẹ ông bà đều là bác sỹ. Bản thân anh cũng là bác sỹ nha khoa.
Có thể nói, gia đình anh thuộc hàng danh gia vọng tộc. Vì thế, trước khi lấy anh, tôi cũng có chút “chờn”. Làm dâu con một đã khó, làm dâu trong gia đình như gia đình anh lại càng “ghê”. Nhưng, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi lại vô cùng nhẹ nhàng.
![]() |
Ảnh minh họa (Nguồn: crisismagazine) |
Mẹ anh là bác sỹ giỏi và cũng là người phụ nữ đảm đang. Vì công việc bận rộn nên bà chỉ sinh một mình anh. Mọi sự chăm chút bà dành hết cho anh nhưng không phải vì thế mà anh được chiều chuộng vô điều kiện.
Những việc cá nhân của anh như học hành, chăm sóc bản thân anh đều phải tự thân vận động. Việc vặt trong nhà như rửa bát quét nhà anh cũng được mẹ phân công thực hiện tùy vào độ tuổi và mức độ bận rộn học hành. Cũng bởi công việc của bà rất bận nên bà không thể cáng đáng hết mọi thứ, bởi bà luôn bảo, phụ nữ không phải là siêu nhân.
Khi bà biết chúng tôi chơi thân với nhau, rồi yêu nhau bằng tình yêu học trò nhí nhố vô tư, bà chỉ nói với anh rằng cuộc đời con là do con tự quyết. Chính vì được mẹ vô cùng tin tưởng nên chúng tôi càng phấn đấu, cùng nhau học hành để bố mẹ yên tâm.
Lấy nhau xong, chúng tôi xin phép bố mẹ sẽ kế hoạch một thời gian để làm quen với cuộc sống vợ chồng, để hiểu hết nếp sống của gia đình trước khi đón thêm thành viên mới.
Mẹ chồng cũng không hề phản đối mà chỉ bảo “Tùy các con". Nhưng đừng để bố mẹ chờ lâu quá. Mà mẹ nói trước, nhà này có mỗi mình anh, nên anh làm sao thì làm, sinh cho mẹ 3 đứa cháu!” Chúng tôi nhìn nhau cười, bởi thực lòng đấy cũng là mong ước của vợ chồng tôi.
Nhưng ông trời quả đúng là khéo trêu ngươi. Khi cuộc sống của cả gia đình tôi đang ngập tràn hạnh phúc, thì... Sau một ca trực đêm, chồng tôi đi xe máy về nhà, chẳng hiểu thế nào mà tự đâm xe vào gốc cây, ngã gãy đốt sống cổ và qua đời ngay sau đó.
Trời đất như sụp đổ. Tôi và mẹ chồng, hai người phụ nữ của cuộc đời anh, không phải, anh là cuộc đời của hai người phụ nữ chúng tôi, gục ngã hoàn toàn. Tôi không biết đất trời gì nữa, mẹ chồng cũng vậy.
Trong đám tang của anh, chỉ có tiếng khóc của bạn bè, của anh em họ hàng, còn tôi và mẹ, đâu biết gì nữa đâu. Cứ tỉnh được một lúc, tôi và mẹ lại ngất đi. Bố anh, không còn sức để khóc bởi nỗi đau quá lớn. Ông như người mất hồn, đứng không vững và luôn phải có người đỡ.
Suốt thời gian dài sau đó, không khí tang tóc vẫn bao trùm trong ngôi nhà khang trang của chúng tôi. Đứng đâu tôi cũng nhìn thấy bóng dáng anh đang cười đùa với vợ, đang nũng nịu với mẹ, đang tranh luận với bố về những vấn đề chuyên môn.
Nhìn vào đâu cũng có anh và nhìn vào đâu cũng là nỗi đau không thể nguôi ngoai. Tôi xin phép bố mẹ chồng về ngoại. Nhưng về nhà, nhìn đâu cũng là những kỷ niệm khi chúng tôi còn yêu nhau, nhà tôi cũng là ngôi nhà thứ hai của anh. Bố mẹ tôi, cũng đau khổ, cũng thương con mà gầy rộc. Về nhà, nghĩ lại thương bố mẹ chồng lầm lũi. Tôi lại quay lại nhà chồng.
Chúng tôi cứ vậy nương tựa vào nhau mà tồn tại qua ngày. Bố mẹ chồng tôi xin nghỉ không làm chuyên môn mà chỉ đến bệnh viện để làm những công việc đơn giản bởi họ sợ mình không đủ tỉnh táo để phẫu thuật cho bệnh nhân. Tôi cũng vật vờ đến cơ quan như một bóng ma. Đồng nghiệp nhìn thấy mà ái ngại. Ngay cả cô giúp việc cũng cảm thấy sợ cái không khí trong nhà chúng tôi và xin nghỉ việc.
Gần một năm trôi qua, chúng tôi đã dần quen với nỗi đau. Trong nhà thi thoảng đã có tiếng cười khi mấy đứa trẻ con trong họ đi cùng bố mẹ sang nhà tôi chơi với ông bà. Một hôm, bỗng mẹ chồng lên phòng tôi, hai mẹ con cứ gục đầu vào nhau, im lặng một lúc, bà lên tiếng:
- Mẹ có chuyện này muốn nói với con mà chẳng biết phải bắt đầu thế nào. Bởi mẹ hiểu, làm vậy là ích kỷ, là khổ cho con, nhưng con thương mẹ, con thương gia đình này mà gật đầu cho mẹ vui lòng.
Tôi còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì, mẹ chồng tôi tiếp lời:
- Thằng Huy nó là con độc nhất của bố mẹ. Giờ nó mất đi coi như nhà này tuyệt tự. Hôm nó bị tai nạn, bố mẹ chẳng kịp suy nghĩ gì nhưng may chú Tư (em ruột của bố chồng tôi, cũng là bác sỹ) đã kịp hỏi ý kiến bố và phẫu thuật ngay, lấy tinh trùng của thằng Huy để giữ lại và bảo quản lạnh.
Làm vậy để sau này, nhà mình vẫn còn cơ may có người nối dõi. Bố mẹ cũng đã nghĩ kỹ rồi. Tìm người đẻ thuê chả biết nòi giống thế nào. Con, dù sao cũng đã là người của gia đình này. Các con cũng đã có hơn 10 năm yêu thương gắn bó.
Nếu thằng Huy nó không mất đi, giờ chắc chúng mày cũng đã sinh cháu cho bố mẹ. Mẹ muốn nói là… con… có thể sinh cho bố mẹ một đứa cháu, từ tinh trùng của thằng Huy được không?
Tôi bất ngờ trước đề nghị của mẹ chồng. Tôi hiểu cho nỗi đau của bà. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa nhưng sinh con với người chồng đã khuất là điều tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Thực lòng, tôi không muốn rời xa gia đình này, không muốn rời xa bố mẹ chồng. Nhưng sinh con trong hoàn cảnh này ư? Tôi cứ cảm thấy có gì đó không phải.
Tôi rất hoang mang không biết phải làm như thế nào nữa?