Nhận định, soi kèo Club America vs Toluca, 08h00 ngày 28/11: Hòa là thành công với Toluca
(责任编辑:Kinh doanh)
Nhận định, soi kèo Energetik Mingachevir vs FK MOIK Baku, 18h00 ngày 14/3: Lịch sử gọi tên
Vì cái chỉ tiêu 100.000đ của anh mà em phải tính nát óc, giật gấu vá vai đủ kiểu. Mỗi ngày đi chợ với em là cả một bài toán nan giải. Vậy mà lần nào em xin anh “lên lương”, anh cũng gạt phắt đi, còn “lên lớp” em đủ điều, đại loại như: “Em là phụ nữ, phải biết tính toán, biết thu vén chứ. Bao nhiêu gia đình tiền chợ có 50.000đ/ngày thì sao?”. Nghe vậy, cục tức của em dồn lên đến... não. Anh ơi, em sẽ thu vén, em sẽ thắt lưng buộc bụng như ý anh mà không một lời than thở, miễn là gia đình mình thỏa một điều kiện: đó là nghèo xơ nghèo xác. Đằng này, anh đi làm một tháng lương gần 20 triệu, gia đình mình còn có thu nhập từ tiền cho thuê nhà thêm 12 triệu nữa, có phải nghèo khổ gì cho cam. Vậy mà anh còn siết em tiền chợ một tháng chỉ vài triệu là thế nào?
Mà đâu phải chỉ tiền chợ! Đổi bình gas mới, anh càu nhàu: “Nấu gì mà mau hết vậy?”. Trả hóa đơn tiền điện, anh phàn nàn: “Nhà có mấy người mà tháng xài nửa triệu tiền điện!”. Những thứ tiền “không thể không chi” như tiền mua sữa cho con, tiền đóng học phí, tiền khám bệnh,… anh cũng cằn nhằn, vặn vẹo. Biết tính anh, nên mấy thứ “xa xỉ” như son phấn, quần áo,… em đã hạn chế đến mức tối đa. Nhiều khi đi đám cưới, họp mặt họ hàng, bạn bè, nhìn những người đồng trang lứa chưng diện, em tủi thân khủng khiếp.
Từ ngày lấy nhau, anh đã giành quyền giữ tiền, quyền kiểm soát chi tiêu trong nhà. Rồi anh bảo: “Em cứ ở nhà nội trợ, chuyện tiền bạc anh lo”. Đúng là anh rất có trách nhiệm, lo làm ăn, không ăn chơi phung phí, nhưng sống trong vòng “kim cô” tiền bạc của anh, em chịu hết nổi rồi.
Em suy nghĩ kỹ lắm rồi. Từ tháng sau, em sẽ đi làm. Việc nội trợ em sẽ sắp xếp làm vào buổi tối và cuối tuần. Ngoài giờ học, em sẽ nhờ bà ngoại trông thằng Bi và thằng Bo. Anh có phản đối cũng… kệ anh. Từ việc phát tiền chợ cho em mỗi tuần, anh đã "phát" luôn cho vợ con sự chi li, ngột ngạt mà em không thể cứ sống mòn như thế được...
(Theo Phunuonline)
" alt="Một ngày em có 100 nghìn đi chợ, còn đòi gì nữa?" />Một ngày em có 100 nghìn đi chợ, còn đòi gì nữa?Bí quyết hòa thuận mẹ chồng Mỹ
Ngày 1/12, Giám đốc Sở Y tế TP HCM Tăng Chí Thượng cho biết đây là kết quả hoạt động hợp tác quốc tế giữa ngành y tế thành phố và các đối tác của Anh trong thời gian qua. Hồi tháng 9, Phó Chủ tịch UBND TP HCM Trần Thị Diệu Thúy dẫn đoàn thăm và làm việc tại Anh, góp phần chuẩn bị cho sự kiện ký kết này.
Việc hợp tác tập trung vào đào tạo chuyên môn, phát triển kỹ thuật cao và chuyên sâu nhi khoa, thúc đẩy ứng dụng các công nghệ hiện đại trong chẩn đoán và điều trị. Hai bên cũng trao đổi kinh nghiệm và quản lý bệnh viện, thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đổi mới sáng tạo trong y tế, tăng cường hợp tác trong nghiên cứu và ứng dụng các giải pháp y tế tiên tiến. Đây là những thế mạnh của Bệnh viện Alder Hey.
" alt="Bệnh viện nhi TP HCM và Liverpool hợp tác y tế" />Bệnh viện nhi TP HCM và Liverpool hợp tác y tếSoi kèo phạt góc Bournemouth vs Brentford, 0h30 ngày 16/3
- Kèo vàng bóng đá Genoa vs Lecce, 02h45 ngày 15/3: Chủ nhà đáng tin
- Đêm tân hôn dang dở và người phụ nữ bị trả về nhà đẻ sau 3 ngày làm dâu
- Giá cước 5G thế nào so với 4G?
- Cô gái 9X bị người yêu bỏ sau khi hiến thận
- Nhận định, soi kèo Cavalier vs Inter Miami, 7h00 ngày 14/3: Khó có bất ngờ
- Không gì khổ như lấy chồng đần
- Khám sức khỏe định kỳ, nữ bệnh nhân phát hiện mắc 2 bệnh ung thư nguy hiểm
- Bẫy hạnh phúc
-
Nhận định, soi kèo Perth Glory vs Brisbane Roar, 17h45 ngày 15/3: Trận chiến cuối bảng
Hồng Quân - 14/03/2025 21:06 Úc ...[详细]
-
Đêm đến chị muốn quên đi hình ảnh chồng đã phản bội nhưng lại không thể. Nhiều lúc không chịu nổi sự dày vò, chị đã muốn ly hôn chồng (Ảnh minh họa)
Một ngày, chồng chị đi công tác và để quên cặp tài liệu ở nhà. Chị phát hiện ra và định chạy đến công ty đưa cho chồng nhưng không kịp vì anh đã lên xe đi công tác. Ngồi nhà buồn tay, chị lần giở tài liệu đó ra thì tá hỏa khi thấy giữa cặp tài liệu có 1 cuốn sổ nhỏ. Cuốn sổ này, chồng chị lưu lại số điện thoại của nhiều người đàn bà. Anh còn note rất chi tiết tên những người đàn bà này ở khách sạn và nhà nghỉ nào. Thậm chí, người nào bị bệnh phụ khoa hay các bệnh về đường sinh dục khác, chồng chị cũng đánh dấu nguy hiểm ra chiều phải cẩn trọng không được đi "chân không bắt giặc" mà không có vệ sĩ.
Lướt xem danh sách gái gọi chồng hay "ăn chả" mỗi khi tranh thủ đi công việc, chị đã hiểu ra, chính anh đã mang bệnh phụ khoa về nhà lây sang cho chị. Bao nhiêu tin yêu trong chị bỗng sụp đổ. Từ khi biết sự thật này, chị chỉ còn nỗi hận ngất trời với chồng. Trước đây, chị tôn trọng, tin yêu chồng bao nhiêu thì giờ chị căm ghét cái bản mặt lăng nhăng ấy bấy nhiêu. Cứ thế, chị luôn sống trong những tháng ngày chán ghét và u uất cũng như mất niềm tin hoàn toàn với anh. Mỗi lần nhớ lại chồng lừa dối chị, lòng chị đau thắt.
Còn anh, sau khi biết chị đã phát hiện ra sự thật thì rất ân hận. Anh cũng đã cố gắng bằng hành động để lấy lại niềm tin nơi vợ. Nhưng tất cả đã quá muộn. Với chị giọt nước đã tràn ly thì không sao lấy lại được nữa. Bất cứ lời nói và hành động của anh, chị không còn tin tưởng nữa.
Đêm đến chị muốn quên đi hình ảnh chồng đã phản bội nhưng lại không thể. Nhiều lúc không chịu nổi sự dày vò, chị đã muốn ly hôn chồng. Nhưng con chị vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa chị vẫn yêu anh nhiều. Song cái cảm giác hận vì bị chồng cắm sừng cứ thôi thúc chị hành động.
Một ngày, nghe lời người bạn thân mách, chị lẳng lặng tìm đặt mua mấy lạng cao trăn cho anh ăn để trả thù. Chị nghe nói, cao trăn có thể làm yếu sinh lý của đàn ông. Nếu cho anh dùng nhiều, còn có thể làm anh liệt dương. Cứ thế, chị hả hê với đòn trả thù của mình với chồng. Mỗi ngày, chị đã bí mật cho anh ăn cao trăn.
Kết quả, gần 2 tháng sau, chị thấy sinh lý của anh bị giảm đi rõ rệt. Nỗi đau khổ bị chồng cắm sừng của chịcũng hả hê và giảm đi chút ít. Vì hàng ngày, ngoài giờ đi làm về, chồng chị cứ như cái bóng dật dờ trong nhà chơi với con.
Nhưng mỗi ngày nhìn thấy chồng, chị lại chỉ thấy người đàn ông như anh quá tệ. Vì thế, vỏ quýt dày cần có móng tay nhọn dù đòn trả thù của chị cũng độc ác. Bị chồng cắm sừng và lừa dối như chị, chị làm thế có gì quá đáng (Ảnh minh họa)
Có đôi lúc chị nghĩ, vợ chồng có với nhau 1 mặt con rồi. Nếu chị đã không thể tha thứ cho anh thì chia tay. Nếu vẫn có thể ở với nhau thì chị không nên làm thế nữa. Dù sao anh vẫn là chồng chị. Hại chồng như vậy là chị đã tự hại mình rồi. Khi chồng giảm ham muốn, gia đình chị có hạnh phúc không? Nhiều khi, chị cũng sợ hãi với chính lòng dạ đàn bà độc ác cứ nhen nhóm lên trong chị.
Nhưng mỗi ngày nhìn thấy chồng, chị lại chỉ thấy người đàn ông như anh quá tệ. Vì thế, vỏ quýt dày cần có móng tay nhọn dù đòn trả thù của chị cũng độc ác. Bị chồng cắm sừng và lừa dối như chị, chị làm thế có gì quá đáng. Nhưng sao, gần 2 tháng nay, chưa tối nào chị ngủ yên giấc thế này? Chị nâng lên được, giờ chị có nên bỏ xuống không?
(Theo Trí thức trẻ)" alt="Đòn trả thù độc ác..." /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo Southampton vs Wolves, 22h00 ngày 15/3: Cơ hội cho Bầy sói
Hoàng Ngọc - 15/03/2025 09:50 Ngoại Hạng Anh ...[详细]
-
Cãi nhau với bạn gái, người đàn ông 50 tuổi khỏa thân trốn lên núi
Sáng ngày 18/10, người dân trong vùng đã tìm thấy một chiếc xe máy ở khu vực núi Thái Bình thuộc thành phố Đài Trung, Đài Loan (Trung Quốc). Thấy sự việc có điều kì lạ, họ đã gọi cảnh sát.
Ngay sau đó, đội cứu hộ có mặt. Suốt 5 ngày trời dốc sức, lực lượng cảnh sát vẫn không tìm thấy ai. Đến ngày thứ 6, nhóm tìm kiếm phát hiện một người đàn ông ngoài 50 tuổi đang trốn trong lòng núi sâu, trên người không mảnh vải.
Người đàn ông họ Tô được tìm thấy trong tình trạng khỏa thân. Được biết, người đàn ông này họ Tô, sống ở Đài Trung. Trong 6 ngày sống trên núi, anh Tô chỉ ăn quả dại, uống nước suối cầm cự. Cơ thể anh khá xanh xao, gầy gò.
Những ngày đó, thời tiết rất khắc nghiệt, có hôm xuống dưới 20 độ, tuy nhiên, thân nhiệt của anh Tô lại không bị quá thấp. Điều này khiến cảnh sát cũng phải ngạc nhiên.
Suốt 6 ngày trong núi, anh uống nước suối và ăn quả dại cầm hơi. Khi được tìm thấy, anh Tô không giải thích được vì sao quần áo trên người mình lại biến mất. Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, anh đã tạm thời quên một số chuyện xảy ra.
Theo điều tra của cảnh sát địa phương, người đàn ông này tuyệt vọng vì cãi nhau với bạn gái. Anh quyết định bỏ nhà ra đi và còn nói với cha rằng mình không thiết sống.
Thậm chí anh còn không nhớ nổi vì sao quần áo của mình lại biến mất. Bố của anh rất lo lắng nên đã gọi điện trình báo cảnh sát. Cùng với sự giúp sức của người dân, anh Tô đã được tìm thấy sau 6 ngày sống cuộc sống nguyên thủy và được đưa về nhà một cách an toàn.
Tú Linh(Theo Twnews)
Vợ Nhật đưa hai con đi biệt tích, chồng Pháp tuyệt thực đòi công bằng
Một người đàn ông Pháp đã ngồi tuyệt thực ở gần Sân vận động Olympic mới của Tokyo, Nhật Bản để phản đối việc 2 con của anh ta đã bị bà mẹ người Nhật của chúng bắt đi biệt tích.
" alt="Cãi nhau với bạn gái, người đàn ông 50 tuổi khỏa thân trốn lên núi" /> ...[详细] -
Vụ chó cắn người gây phẫn nộ ở Trung Quốc
Có một câu nói nổi tiếng trong giới truyền thông: “Khi một con chó cắn người thì đó không phải là tin tức bởi vì nó xảy ra quá thường xuyên”.
Thế nhưng, ở thành phố An Dương, tỉnh Hà Nam có một vụ việc “chó cắn người” lại lọt vào top tìm kiếm nhiều nhất trên Internet.
Câu chuyện xảy ra như sau:
Vào ngày 20/9, một cụ bà tên Geng, gần 80 tuổi khi đang đi dạo quanh khu dân cư thì gặp một người phụ nữ dắt 2 con chó to. Khi họ đối mặt nhau, 2 con chó bất ngờ lao vào cắn bà Geng. Cảnh tượng này đã được camera giám sát trong khu dân cư ghi lại.
Nhưng sau đó, chủ nhân của 2 con chó không thừa nhận sự việc đã xảy ra. Họ từ chối xin lỗi bà Geng và nhất quyết không bồi thường cho bà.
Hình ảnh từ camera ghi lại cảnh bà Geng bị 2 con chó to tấn công. Không còn sự lựa chọn nào khác, con gái bà Geng tìm đến chương trình Lối sống của Đài Truyền hình Hà Nam để phản ánh.
Chương trình đã phát sóng 9 tập về vụ việc này. Trong suốt chương trình, chủ của 2 con chó – ông Wang Xingang (chồng của người phụ nữ dắt chó) nói rằng ông “chưa bao giờ tin vào những đoạn phim như thế này” mặc dù đã được cho xem đoạn video.
Ông còn nói, những vết thương của bà Geng chắc chắn là do bị ngã. Ông Wang thậm chí còn tuyên bố muốn kiện gia đình bà Geng vì tội vu khống. Trong suốt thời gian 2 tháng, ông Wang chưa một lần nào thừa nhận con chó của mình đã cắn người và cũng không muốn xin lỗi ai.
Khi biết thông tin ông Wang là một quan chức thuộc cơ quan quản lý thị trường của thành phố phóng viên Xiaoli của chương trình đã cùng các thành viên trong gia đình bà Geng đến tận văn phòng của ông để đối chứng. Nhưng một nhóm người từ văn phòng đã xô xát với phóng viên và gia đình bà Geng. Một số người thậm chí còn cầm dùi cui và bánh răng có khả năng gây sát thương.
Sau đó, ông Wang giải thích rằng ông không tiếp được vì đang nằm viện. Cơ quan ông Wang cũng như các cơ quan chức năng khác của chính quyền cũng từ chối trả lời các câu hỏi của gia đình bà Geng và phóng viên.
Sau gần 2 tháng không có tiến triển gì, phóng viên Xiaoli đã khóc trên truyền hình và xin lỗi gia đình bà Geng vì đã không giúp được gì cho gia đình bà.
Những giọt nước mắt của cô phóng viên thu hút sự chú ý của dư luận. Những giọt nước mắt của cô phóng viên đã thu hút được sự quan tâm của dư luận. Các phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin về vụ “chó cắn người” ở thành phố An Dương. Một số cư dân mạng đồn đoán rằng ông Wang Xingang kiêu ngạo như vậy là vì ông có họ hàng với phó chủ tịch thành phố Wang Xinting. Không lâu sau, vụ việc được mô tả là một cuộc chơi quyền lực. Chính quyền tỉnh Hà Nam bắt đầu chịu áp lực lớn từ dư luận.
Yếu tố này đã mang tới một bước ngoặt lớn cho vụ việc. Chính quyền thành phố An Dương đã nhanh chóng làm rõ rằng ông Wang Xingang và phó chủ tịch thành phố Wang Xinting không có quan hệ họ hàng với nhau. Đồng thời, ông Wang Xingang đã bị đình chỉ công tác và yêu cầu hợp tác với cơ quan điều tra.
Ngày 19/11 vừa qua, ông Wang Xingang đã “thành thật xin lỗi” bà Geng và cho biết ông sẵn sàng bồi thường cho bà. Tuy nhiên, bà Geng nói rằng chỉ bà cần nhận lời xin lỗi là đủ.
Ông Wang Xingang sau đó đã phải xin lỗi bà Geng. Vụ việc này được đánh giá là một ví dụ điển hình cho tình trạng Trung Quốc chưa làm tốt việc giải quyết xung đột cấp cơ sở. Mặc dù đã được báo chí đưa tin rất sát sao nhưng chính quyền thành phố, cơ quan an ninh công cộng không có biện pháp xử lý sự việc.
Một trong những nguyên nhân là do nạn nhân không có nhiều mối quan hệ xã hội, trong khi chủ chó là quan chức nắm giữ quyền lực.
Câu chuyện cũng phản ánh sự bất lực của giới truyền thông. Mặc dù chương trình này rất nổi tiếng ở tỉnh Hà Nam nhưng sau khi phát sóng 9 tập, vấn đề tưởng chừng đơn giản ẫy vẫn không được giải quyết. Cuối cùng, chính giọt nước mắt của phóng viên đã khơi dậy sự đồng cảm, ủng hộ của dư luận, kéo theo sự vào cuộc của chính quyền địa phương.
Đăng Dương(Theo ThinkChina)
Thần đồng 13 tuổi vào đại học qua đời ở tuổi 38 vì bạo bệnh
Thông tin Nguỵ Vĩnh Khang qua đời ở tuổi 38 vì bạo bệnh khiến nhiều người tiếc nuối cho thần đồng phương Đông một thời.
" alt="Vụ chó cắn người gây phẫn nộ ở Trung Quốc" /> ...[详细] -
Siêu máy tính dự đoán MU vs Sociedad, 03h00 ngày 14/3
Nguyễn Quang Hải - 13/03/2025 08:36 Máy tính ...[详细]
-
'Cấm xe máy, hạn chế ôtô để không còn khổ vì tắc đường'
Tôi vừa trở về nhà sau hai tiếng đồng hồ vật vã ngoài đường vì ùn tắc mọi ngả. Quang đường từ công ty về nhà chỉ khoảng ba km nhưng dường như chưa có hôm nào tôi đi dưới một tiếng đồng hồ. Và những ngày như hôm nay quả thật là đỉnh điểm của sự mệt mỏi. Tội tự hỏi rằng người Việt chúng ta sẽ cam chịu cái cảnh khổ cực này đến khi nào?
Những năm qua, thành phố nơi tôi sinh sống và làm việc đã thay hình đổi dạng trông thấy. Những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, những con đường liên tục được mở rộng lên tới 6-8 làn xe, rồi cầu vượt, hầm chui, đường trên cao... người ta dường như đang làm mọi cách để bộ mặt đô thị trở nên hiện đại hơn. Nhưng chỉ có duy nhất một thứ chưa bao giờ thay đổi giữa thành phố hiện đại này, đó là tắc đường - thứ "đặc sản" mà mỗi khi nhắc tới, tôi tin ai từng nếm trải cũng cảm thấy rùng mình.
Thực tế là dù đường có mở to đến đâu, nhiều tầng, nhiều lớp thế nào, thì rồi lượng xe cá nhân cũng lại nhanh chóng phủ kín bề mặt trong một thời gian ngắn. Chính những con đường hiện đại nhất, to đẹp nhất giờ đây lại trở thành những điểm nóng về giao thông khi mật độ phương tiện cá nhân liên tục tăng theo cấp số nhân từng ngày, từng giờ. Có điều, dù hạ tầng giao thông có phát triển đến mấy cũng chẳng bao giờ đuổi kịp tốc độ gia tăng về số lượng xe máy, ôtô của người dân. Thế nên tắc vẫn cứ tắc, và người ta cứ ngày này qua tháng nọ cắn răng nhích từng mét trên những con đường thuộc dạng to, đẹp nhất nước.
>> 'Xe máy cản đường phát triển của xe buýt, tàu điện'
Gần đây, theo dõi các bài viết trên VnExpress, tôi lại thấy tranh cãi gay gắt về đề án hạn chế xe máy tại năm thành phố lớn, tiến tới dừng hoạt động loại phương tiện này trước năm 2030. Khỏi phải nói, một lượng không nhỏ trong đó là các ý kiến phản đối. Người ta phản biện đề án này bằng những câu hỏi như tại sao lại cấm xe máy, sao không cấm ôtô, sao lại đổ lỗi tắc đường do xe máy, cấm rồi đi bằng gì, giao thông công cộng đã phát triển đâu mà cấm...? Tôi không bất ngờ trước phản ứng này, bởi ai cũng biết, xe máy là phương tiện di chuyển chính của người Việt suốt nhiều chục năm qua. Và vì chiếm đa số nên họ đương nhiên không dễ chấp nhận việc bị hạn chế sử dụng phương tiện này.
Nhưng dường như, hầu hết những người phản đối cấm xe máy chỉ đang nhìn nhận và đánh giá câu chuyện này dựa trên góc độ của người đi xe máy. Chính tôi cũng là một người đang dùng xe máy làm phương tiện chính, nên hiểu rất rõ sự tiện lợi, cơ động của nó. Dễ luồn lách, tạt ngang tạt ngửa bất cứ lúc nào, leo lên vỉa hè, quay đầu mọi nơi, xuyên thẳng qua các ngõ ngách, dừng đỗ bất cứ nơi nào... với ngần ấy "công dụng", chẳng trách mà người ta thích đi xe máy đến vậy. Đó là chưa nói đến chuyện giá thành rẻ, không bị phạt nguội, dễ lấy bằng, dễ điều khiển... Xét về mọi khía cạnh, xe máy gần như không có đối thủ cạnh tranh.
Chắc sẽ có người thắc mắc, nếu xe máy tiện như thế, cơ động như thế, thì cớ gì lại cấm rồi bắt người dân phải sử dụng những phương tiện công cộng chẳng hề thoải mái, tiện nghi như xe buýt, tàu điện? Xin khẳng định rằng, xe máy không phải nguyên nhân duy nhất gây tắc đường. Ở đây, chúng ta phải hiểu rằng, phương tiện cá nhân nói chung (bao gồm cả ôtô lẫn xe máy) đều góp phần vào việc khiến giao thông Việt Nam quá tải và lộn xộn. Và đương nhiên chúng ta cần hạn chế cả hai.
>> 'Đi xe đạp 26 km một ngày tiện lợi hơn ôtô, xe máy'
Tuy nhiên, xin hỏi làm thế nào để hạn chế xe máy khi số lượng của loại phương tiện này đã đạt đến con số quá lớn, thậm chí mất kiểm soát. Chẳng lực lượng nào có thể tuần tra, kiểm soát, và xử lý xuể xe máy. Cách duy nhất chỉ có thể là cấm hẳn. Còn với ôtô, ít nhất vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, chúng ta có thể phạt nguội và dùng nhiều biện pháp khác để hạn chế số lượng phương tiện này (bằng các chính sách thuế và phí vào nội đô đang được tiến hành). Đó là lý do vì sao chủ trương đề ra là cấm xe máy và hạn chế ôtô cá nhân. Ở đây, hoàn toàn không hề có sự thiên vị, phân biệt đối xử nào.
Phương tiện công cộng cần phải được coi là trung tâm của giao thông ở bất cứ xã hội văn minh nào. Tiếc rằng, vẫn còn quá nhiều người Việt bảo thủ với xe máy nói riêng và xe cá nhân nói chung. Muốn xe buýt, tàu điện phát triển, ít nhất chúng ta phải tạo cho chúng một không gian đủ lớn, ít nhất cũng không phải lo luồn lách, giành giật từng mét đường với xe cá nhân để không bị trễ giờ.
Mặt khác, khi không còn xe máy trên đường, ôtô cũng bị hạn chế, lượng người có nhu cầu đi xe buýt, tàu điện cũng sẽ tăng lên đáng kể. Đó sẽ là cơ hội để dòng tiền đầu tư đổ vào giao thông công cộng, chất lượng dịch vụ chắc chắn cũng sẽ tăng lên theo thời gian để đáp ứng nhu cầu đi lại của người dân. Đừng vội đòi hỏi xe công cộng phải thế này, thế kia, khi bản thân chúng ta còn chưa mở lòng đón nhận dịch vụ của chúng.
Tôi cũng thấy một số người nói rằng, đến đi bộ còn chẳng có vỉa hè mà đi, thì sao mà ủng hộ xe buýt được? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta lại phải lật lại nguyên nhân mà vỉa hè bị lấn chiếm. Hiện nay, vỉa hè tại Việt Nam bị người ta ngang nhiên chiếm dụng vì các lý do: buôn bán hàng hóa, làm chỗ để xe máy, hoặc bị chính xe máy leo lề giành đường.
>> 'Cấm xe máy để không mất một giờ cho đoạn đường bốn km'
Vậy nếu cấm xe máy thì sao? Vỉa hè sẽ không còn bị xe máy chiếm mất là chỗ đậu hoặc đường đi. Trong khi đó, khi không còn khách hàng (người đi xe máy), những người kinh doanh trên vỉa hè biết bán hàng cho ai (người đi ôtô chẳng bao giờ tạt ngang mua đồ vỉa hè vì làm gì có chỗ đỗ, lại dễ bị phạt nguội)? Như vậy, chẳng phải vỉa hè sẽ tự khắc được trả về cho người đi bộ hay sao?
Tóm lại, xe máy có thể không phải nguyên nhân duy nhất gây tắc đường, những người đi xe máy có ý thức (số lượng rất nhỏ) cũng không có lỗi, nhưng cấm xe máy sẽ giải quyết được rất nhiều thứ lớn lao: tạo cơ hội cho giao thông công cộng phát triển, giảm tải đáng kể áp lực giao thông, tiến tới một xã hội văn minh, phát triển bền vững. Vậy cớ gì người Việt không mạnh dạn thay đổi tư duy, từ bỏ thói quen đi xe máy không còn phù hợp với đời sống hiện đại?
Tôi biết, không dễ gì để thay đổi nhận thức của con người, nhất là khi chúng ta đã quá quen với việc ra đường cùng chiếc xe máy suốt hàng chục năm qua. Nhưng khó không có nghĩa là không làm. Bản thân tôi, dù đến giờ vẫn đi xe máy, nhà chẳng có cái ôtô nào, và cũng không có ý định mua xe hơi, nhưng tôi vẫn ủng hộ nhà nước loại bỏ phương tiện di chuyển chính của mình. Có thể tôi sẽ mất một phần tiện lợi, thêm nhiều phiền toái hơn, nhưng tôi tin nói sẽ chỉ là những cản trở ban đầu. Khi vượt qua được và quen dần với một cuộc sống không xe máy, ít ôtô, tôi tin chúng ta sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì đã mất.
Hy sinh cái lợi cá nhân vì sự phát triển chung của cả xã hội, tôi mong người Việt sẽ làm được điều đó.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt="'Cấm xe máy, hạn chế ôtô để không còn khổ vì tắc đường'" /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo Isloch Minsk vs Slavia Mozyr, 23h00 ngày 14/3: Khởi đầu suôn sẻ
Làm dâu xa, chồng không thương, tiền không có, bà mẹ trẻ hoàn toàn bế tắc
Người phụ nữ trẻ tâm sự, gia đình cô sinh được 3 người con, bố mất sớm, mẹ một mình nuôi 3 đứa con nên nhà không hề có điều kiện. Hai chị lớn lần lượt lấy chồng, tới cô là con út, lại lấy chồng xa nhất, cách quê 300 cây số. Lúc đó cô thật sự đã không suy nghĩ kỹ càng, chỉ thấy đơn giản là yêu 6 năm, thời gian quá lâu thì tổ chức đám cưới, dù quãng thời gian cô và người đó yêu nhau, yêu thương thì ít cãi vã thì nhiều.
Đến ở với nhà chồng, cô bắt đầu những ngày sóng gió, tủi cực. Chồng cô trước khi cưới vợ đã mang một khoản nợ do làm ăn thua lỗ. Cô đi làm ổn định nhưng tiền phần lo chi tiêu, phần đưa chồng trả nợ nên cuối cùng trắng tay, đến khoản thai sản cuối cùng cũng phải đưa nốt cho mẹ chồng, khi cần tiền lo bỉm sữa lại phải ngửa tay xin.
"Thật sự mình cảm thấy bất lực khi ở nhà chăm con phải xin mẹ chồng, chồng không có để đưa. Các chị ở quê chẳng khá giả gì, đợt nào nghe gửi về quê một ít cho mẹ mà mình không có lại buồn. Các chị cứ nhắc suốt về việc mình lấy chồng xa không lo được cho mẹ. Ở quê mẹ cũng bệnh. Tết không về được mình càng buồn hơn, từ hồi cưới mình chưa được đón Tết với mẹ năm nào", cô viết.
Cuộc sống vợ chồng cũng không hề vui vẻ. Chồng cô từ lúc vợ bầu bì đến lúc nuôi con, vì nợ nần chỉ toàn cãi vã. Có lần trong khoảng thời gian cô mang bầu được 7 tháng, anh còn tức giận ném dao vào tủ lạnh, quăng bát đĩa, nghĩ đến là cô lại tủi thân ứa nước mắt. Con quấy ngày đêm, không đêm nào cô được ngủ trọn vẹn vì bé chỉ biết có mẹ, ốm sốt cũng mẹ. Chồng cô không chăm con, đổ hết việc con cái cho ông bà và vợ nhưng lại nói vợ rằng "có làm gì đâu mỗi cái việc trông con".
Nhiều lúc cô cảm thấy mình trầm cảm nặng khi ở nhà không có công việc, không có tiền, cô không biết phải lo cho mình và cho con sau này ra sao, cô ước giá như cuộc đời mình chỉ cần lo cho mẹ đẻ và con của mình thôi thì tốt biết mấy.
Em bé không hề dễ nuôi cũng lại là một nỗi khổ khiến người lấy chồng xa như cô thấm thía. Mẹ ít sữa, đêm lục đục mấy lần dậy pha sữa cho con. Em bé quấy khóc nhiều, ăn ít ngủ ít, chậm tăng cân, chậm đi, chậm nói, bao nhiêu cái bị vơ vào là mẹ vụng khiến cô càng mệt mỏi. Bố mẹ chồng cũng nói qua nói lại rằng cô ở nhà có mỗi việc trông con cũng không xong. Cô đã thử bán hàng online cộng tác viên, tìm việc online nhưng đều không thành công. Cuộc sống của cô vẫn ở trong bế tắc. Cô mong nhiều người con gái trước khi đi lấy chồng sẽ suy nghĩ kỹ hơn, cố gắng sống đừng phụ thuộc ai, phải lo được cho bản thân mình nếu không lấy chồng rồi sẽ khổ.
Trước việc lấy chồng cũng như bất cứ mục tiêu lớn nào trong cuộc sống cũng cần có sự chuẩn bị, cân nhắc kỹ càng, bởi một quyết định đó chắc chắn ảnh hưởng rất nhiều nếu không nói là lên toàn bộ cuộc sống sau này của bạn.
Đã xa rồi cái thời "phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng", phụ nữ bây giờ khẳng định bản thân từ chính năng lực và các giá trị của mình, chứ không so nhau ở cái "bóng tùng quân" để mà dựa dẫm nữa. Cho nên muốn sung sướng hạnh phúc thì phải yêu lấy mình, chăm chút cho mình, vun vén cho mình, đủ tri thức, đủ tài chính thì chẳng phải khổ vì ai. Người đã không thương, không xem trọng mình, đừng vì bất cứ lý do gì nhắm mắt đưa chân mà lấy.
Theo Dân Trí
Bố lái xe 1.100km mang đồ ăn cho con gái lấy chồng xa
Sợ con thiếu đồ ăn, người cha chất đầy gạo, thịt gà, thịt lợn, rau … lên xe rồi mang cho con gái lấy chồng cách nhà 1.100km.
" alt="Làm dâu xa, chồng không thương, tiền không có, bà mẹ trẻ hoàn toàn bế tắc" />
- Nhận định, soi kèo Isloch Minsk vs Slavia Mozyr, 23h00 ngày 14/3: Khởi đầu suôn sẻ
- Con gái bị hiếp dâm, mẹ đổ lỗi cho... băng vệ sinh rởm
- Cô dâu Hà Nội đeo 50 cây vàng, mẹ chồng cho quà 20 tỷ gây xôn xao
- Sợ tai tiếng ‘24 tuổi đã qua một đời chồng’
- Siêu máy tính dự đoán Tottenham vs AZ Alkmaar, 3h00 ngày 14/3
- Sợ tai tiếng ‘24 tuổi đã qua một đời chồng’
- Đêm tân hôn dang dở và người phụ nữ bị trả về nhà đẻ sau 3 ngày làm dâu