Bàn thắng của Công Phượng trong trận đấu này được ghi ở phút thứ 10 của trận đấu. Trong tình huống này,ôngPhượngghibànvươnlêndẫnđầudanhsáchVuaphálướigiảihạngNhấtỷ giá đô mỹ Công Phượng nhận đường chuyền từ cánh trái của đồng đội, anh đánh đầu ghi bàn mở tỷ số cho Bình Phước.
Sau đó, trận đấu diễn ra khá sôi nổi. Lưu Tự Nhân nâng tỷ số lên 2-0 cho Bình Phước ở phút 24. Những tưởng 2 bàn thắng dẫn trước trong hiệp một sẽ giúp cho Bình Phước có thế trận dễ dàng trong hiệp hai.
Dù vậy, Bà Rịa - Vũng Tàu thi đấu quyết tâm đến không ngờ. Phút 70, trung vệ Huỳnh Tấn Sinh của Bình Phước đá phản lưới nhà, vô tình giúp Bà Rịa - Vũng Tàu thu ngắn cách biệt xuống còn 1-2. Chưa hết, đến phút 81, Tô Phương Thịnh ghi bàn san bằng cách biệt 2-2 cho đội khách.
Tuy nhiên, màn lội ngược dòng của Bà Rịa - Vũng Tàu không trọn vẹn. Phút bù giờ thứ 6 của hiệp hai, Lê Thanh Bình ghi bàn, ấn định chiến thắng 3-2 cho Bình Phước.
Thắng trận này, Bình Phước tạm dẫn đầu bảng với 10 điểm sau 4 trận. Họ nhiều hơn đội nhì bảng Ninh Bình một điểm, nhưng thi đấu nhiều hơn đối phương một trận.
Với riêng Công Phượng của đội chủ nhà, bàn thắng trong trận đấu này giúp anh có 3 bàn thắng sau 4 vòng đấu, tạm dẫn đầu danh sách Vua phá lưới.
Như thế tôi càng cảm thấy may mắn khi được quyền nuôi dưỡng con. Tôi rời nhà chồng với hai bàn tay trắng. Hai mẹ con thuê một căn nhà trọ xập xệ để sống. Hàng ngày tôi gửi con đến nhà trẻ và đi làm thuê đủ thứ việc để kiếm tiền.
Suốt những năm sau đó, chồng tôi chưa một lần nhìn đến mặt con nói gì việc chu cấp, chăm sóc. Nhưng nhờ chăm chỉ, chịu khó tôi cũng có thể kiếm sống để lo cho hai mẹ con một cuộc sống đầy đủ. Con gái tôi càng lớn càng ngoan ngoãn, chăm chỉ.
Vì quá vất vả, buồn tủi tôi luôn muốn những gì tốt đẹp nhất đến với con. Thấy con từ nhỏ thiếu vắng bố, thiệt thòi so với các bạn tôi tìm cách bù đắp cho con.
Biết mẹ vất vả, cháu tập trung vào học tập, rèn luyện. Tốt nghiệp THPT, cháu được tuyển thẳng vào một trường đại học lớn. Sau khi ra trường với tấm bằng giỏi cháu làm ở một tập đoàn lớn và tranh thủ học lên cao học. Con gái như một ngọn đuốc trong cuộc đời lắm nỗi buồn của tôi. Nhiều lúc tuyệt vọng, tôi lại nhìn cháu để vực dậy tinh thần.
Thấy con quá mải mê học hành, lo công việc, tôi thường động viên cháu giao lưu với bạn bè để tìm được người thích hợp hò hẹn. Nhưng cháu chẳng quan tâm đến chuyện đó. Một lần tình cờ, cháu quen bạn trai hiện tại. Anh chàng này bằng tuổi con gái tôi, gia đình vô cùng giàu có. Họ là chủ một chuỗi cửa hàng thực phẩm lớn ở miền Bắc. Nhà họ còn kinh doanh ở mảng khách sạn nghỉ dưỡng, bất động sản…
Con gái tôi xinh xắn, giỏi giang nhanh chóng khiến bạn trai phải lòng. Anh ta theo đuổi cháu vô cùng nhiệt tình. Ban đầu vì mặc cảm chênh lệch gia cảnh, con gái tôi từ chối. Tuy nhiên thấy bạn trai chân thành, yêu thương, con gái tôi đã cảm động. Hai đứa hẹn hò được nửa năm, tôi cũng muốn các cháu bàn đến chuyện nghiêm túc.
Bởi lúc đó, con gái tôi không còn trẻ. Tôi muốn cháu sớm thành vợ thành chồng để tôi được yên tâm. Con gái tôi tiết lộ bạn trai cũng muốn sớm kết hôn. Tôi rất mừng và coi cháu như con rể tương lai. Nhưng rồi, một thời gian sau, khi tôi hỏi chuyện, con gái tôi chần chừ. Cháu nói rằng, chưa thích hợp để tính chuyện lâu dài, cháu muốn có thêm thời gian để chắc chắn về tình cảm của mình.
Sau này, trong một lần tôi hỏi dồn, tôi mới biết lý do thực sự của việc này. Hóa ra, bạn trai của con gái tôi và gia đình anh ta chê gia cảnh chúng tôi. Trước đây, anh ta hiểu nhầm chồng tôi mất và tôi phải làm mẹ đơn thân nuôi con. Nay anh ta mới biết, tôi từng ly hôn.
Con rể tương lai cho rằng, tôi từng qua một lần đò, có đời sống hôn nhân phức tạp. “Mẹ nào con nấy” -sau này con gái tôi cũng sẽ như vậy. Gia đình họ giàu có, họ muốn có một nhà thông gia tương xứng - giàu có, đầy đủ và hạnh phúc. Vì vậy họ chần chừ, chưa muốn hỏi con gái tôi về làm dâu.
Nghe được chuyện đó, tôi chỉ biết chảy nước mắt vì tủi thân. Không ngờ sai lầm của tôi trong quá khứ lại làm ảnh hưởng đến con. Tôi không mong gì giàu sang chỉ mong con được hạnh phúc. Tôi nghĩ họ yêu thương, chấp nhận hoàn cảnh con gái tôi, nào ngờ…
Con gái tôi thương mẹ, cháu mạnh mẽ chia tay bạn trai khi biết anh ta không tôn trọng mẹ nhưng nhìn con buồn, lòng tôi rối như tơ vò.
Độc giả Lê.T.H
Tôi bế tắc vì yêu người phụ nữ từng qua 'một lần đò'
Năm nay tôi ngoài đã 30 tuổi, tôi yêu và muốn lập gia đình với một người phụ nữ hơn tuổi, có con riêng. Tôi phải làm gì để thuyết phục bố mẹ bây giờ?
" alt="Con rể tương lai khinh thường vì tôi từng ly hôn"/>
Court Stroud trong đám cưới với chồng Eddie năm 2014.
Trong chuyến du lịch tới Đảo Lửa, tôi đồng ý ở chung phòng với Simon (không phải tên thật). Không ai muốn ở cùng người đàn ông lớn tuổi có tiếng ngáy như tuyết lở, nhưng tôi vốn ngủ nhiều. Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy vì Simon kéo quần đùi tôi xuống và muốn quan hệ tình dục.
Lần khác, tôi im lặng khi nhà thiết kế thời trang Ryan (không phải tên thật) tóm lấy hông tôi 2 lần trong quán bar East Village đông đúc. Có lẽ cậy mình có chút tiếng tăm, hắn ta cũng làm hành động tương tự với người khác.
Ở tuổi 30, tôi bị Andre (không phải tên thật), nhân viên xã hội phòng chống HIV/AIDS, cưỡng hiếp. Anh ta không sử dụng bao cao su, buộc tôi phải thực hiện đợt điều trị dự phòng sau phơi nhiễm (PEP).
Trước đó, khi đi thử vai cho vở kịch hồi năm cuối đại học, tôi bị đạo diễn yêu cầu cởi cúc áo sơ mi và cho xem ngực.
Và khi còn là sinh viên năm thứ hai, tôi bị gã vận động viên thể hình Peter (không phải tên thật) ép quan hệ tình dục tại nhà riêng của hắn.
Ngay cả trong thời thơ ấu, điều tồi tệ cũng xảy ra với tôi. Đó là năm tôi 6 tuổi, cha đẻ bắt tôi khỏa thân cùng ông ấy trên giường.
Đó là lý do khiến tôi không bao giờ nói với người lớn rằng mình bị tấn công tình dục.
“Dừng lại”
Cùng với sự trong trắng, những hành vi tình dục sai trái kể trên cũng cướp đi tiếng nói của tôi. Tôi cảm thấy nhục nhã vì không thể tự vệ khi gặp chuyện.
Năm 2017, khi phong trào #MeToo bắt đầu thịnh hành, tôi do dự không muốn kể câu chuyện của mình.
Sau đó, một anh chàng đồng tính từng sống sót sau vụ cưỡng hiếp khuyên tôi rằng việc nói ra có thể giúp đỡ người khác. Sau khi hỏi ý kiến chồng, tôi trải lòng trên trang cá nhân về những gì mình phải trải qua trong quá khứ.
Nhờ đó, vợ chồng tôi có cơ hội tiết lộ những bí mật được giữ kín sau 8 năm bên nhau.
Trong những năm kể từ đó, tôi biết rằng mình không đơn độc. Theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Mỹ, gần 1/4 nam giới bị bạo lực tình dục trong suốt cuộc đời của họ. Điều đó xảy ra với tất cả đàn ông thẳng, đồng tính nam, song tính, hợp giới, chuyển giới và phi nhị nguyên giới.
1/4 nam giới bị tấn công tình dục trong suốt cuộc đời của họ. Ảnh: 1011now.
Tôi cố gắng tha thứ cho bản thân, đặc biệt là sau khi phát hiện việc bị lạm dụng tình dục khi còn nhỏ có thể góp phần khiến tôi không dám phản kháng.
Suốt 1/4 thế kỷ, tôi đã mang theo sự xấu hổ về chuyện xảy ra trên chuyến tàu điện ngầm năm nào.
Phản ứng tự nhiên đối với cuộc tấn công có thể là “chiến”, “chạy” nhưng đôi khi là “đóng băng”. Chấn thương có thể làm suy giảm não, khiến cơ thể không thể hoạt động. Rốt cuộc thì tôi không phải là kẻ hèn nhát.
Tôi từng luôn băn khoăn vì sao trong số đám đông trên tàu điện ngầm, gã đàn ông lại nhắm vào mình. Giờ thì tôi hiểu lý do không phải tôi đến từ khu vực có nhiều người LGBTQ sinh sống hay hắn ta nhận ra tôi là người đồng tính nam.
Câu trả lời đơn giản hơn: Khi tôi không phản kháng bằng cách hét lên hay đánh trả, hắn ta tin rằng mình có thể tiếp tục sàm sỡ tôi.
Năm nay 54 tuổi, tôi quyết tâm lấy lại tiếng nói của mình. Đối với tất cả những người động chạm vào tôi mà không có sự đồng ý, tôi có thể mạnh mẽ nói: “Dừng lại”.
Theo Zing
Trẻ em bị xâm hại trong chính gia đình mình
Khi Hoa mang thai ở tuần thứ 22, người cậu đưa em lên TP.HCM để phá bỏ. Bác sĩ nghi ngờ có chuyện bất thường nên đã trình báo công an.
" alt="‘Sau 50 năm bị tấn công tình dục, tôi lần đầu dám nói ra’"/>
Căn nhà của gia đình P. ở xã Long Sơn, TP Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu (Ảnh: Khánh Hòa).
Bà Tô Thị Ánh Hồng đang sắp lễ cúng cho con trai (Ảnh: Khánh Hòa).
Chàng thanh niên hiếu thuận
Tang lễ của T.H.P được tổ chức vào sáng ngày 5/5, rất hiếm những giọt nước mắt. Cứ hễ nhắc đến tên anh, ai cũng nở nụ cười hiền hòa, trìu mến.
Bà Hồng chia sẻ: “Khi còn sống, P. là đứa trẻ hoạt bát, hài hước. Mỗi lần thấy tôi buồn, con lại đùa: “Trời ơi, cứ đóng phim buồn hoài” để tôi cười. P. ngoan lắm, chưa bao giờ tôi phải nghe ai than phiền về con. Vì vậy, trong tang lễ, tôi không muốn con nhìn thấy nỗi buồn”.
P. từng là một cậu bé thiệt thòi vì mới sinh ra đã không biết mặt cha. Cuộc sống quá vất vả khiến bà Hồng phải gửi con lên chùa để đi làm. Sau này, khi đủ khả năng chăm sóc con, bà đến gặp sư thầy xin đưa P. về để đi học.
Cậu bé được nhiều người thân quen đánh giá là ngoan ngoãn, hiếu thuận, dù còn ham chơi. Tuy nhiên, trong 2 năm nhập ngũ tại Côn Đảo (Bà Rịa - Vũng Tàu), anh đã trưởng thành, chững chạc hơn.
Ekip phẫu thuật viên Bệnh viện Chợ Rẫy mặc niệm tri ân người hiến tạng trước giờ phẫu thuật (Ảnh: Bệnh viện Chợ Rẫy).
Khoảng thời gian ở quân ngũ, một lần anh trai và bạn bè của P. ra đảo thăm, P. tâm sự với mọi người về nguyện vọng được hiến tạng nếu không may mình nằm xuống. Chẳng thể ngờ điều đó lại trở thành di nguyện của chàng trai 24 tuổi.
“Khi nghe con muốn hiến tạng cứu những người xa lạ, tôi vui lắm. Con suy nghĩ cao cả như vậy, không lẽ làm mẹ mà tôi lại không đồng ý?
Ở bệnh viện, tôi trò chuyện với con như cách chúng tôi vẫn thường nói. Tôi cảm ơn con vì đã đến, làm con của mình. Tôi cảm ơn con vì dù ra đi nhưng vẫn để lại “quả ngọt” cho những gia đình khác.
Cả gia đình tôi đều nghĩ rằng con không mất, chỉ là đang sống ở một thế giới khác. Chúng tôi sẽ luôn dõi theo con”, trong ánh mắt buồn thương của người mẹ ánh lên niềm tin.
Tâm nguyện xúc động của người mẹ
Đến dự tang lễ của em P., đoàn công tác Bệnh viện Chợ Rẫy và Bệnh viện Bà Rịa vẫn chưa nguôi xúc động trước tấm lòng của chàng thanh niên trẻ và tình cảm của người mẹ dành cho con trai.
Những lời tâm sự, nhắn nhủ con của bà Hồng đã chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim của mỗi người có mặt lúc đó.
Bà Hồng chia sẻ: “Tôi chỉ muốn biết thời gian chính xác con đi và con phải được tắm rửa sạch sẽ sau ca phẫu thuật. Tôi đưa cho họ bộ quần áo mà con thích nhất, để tôi không phải đau lòng vì những vết thương.
Sau đó, tôi mặc chiếc áo, cái quần và mang đôi vớ dài cho con, lót đầu cho con nằm. Tôi được nhìn con lần cuối, nâng niu bàn tay, bàn chân, rờ rẫm cơ thể đã không còn hơi ấm của con cũng đã hạnh phúc lắm rồi”.
TS.BS Dư Thị Ngọc Thu báo cáo diễn tiến của các ca ghép tạng với gia đình và trước anh linh của P. (Ảnh: Khánh Hòa).
Suốt cả cuộc trò chuyện, người mẹ ấy luôn kiên cường nhưng đến cuối cùng, bà vẫn chẳng thể ngăn được giọt nước mắt đau xót.
“Đứa con nào ra đi cũng là sự mất mát rất lớn đối với người mẹ. Tôi đã cố hết sức, chừng nào mà không nén được nỗi đau nữa thì phải bật ra thôi”, bà Hồng nghẹn ngào.
Khi phải đối mặt với những lời dị nghị vì giúp con trai thực hiện di nguyện hiến tạng cứu người, bà khẳng khái đáp: "Cái gì đúng thì mình làm. Một khi đã làm thì không giấu mãi được, vì thế chúng tôi cứ nói thẳng ra".
Chia sẻ với VietNamNet, TS. BS Dư Thị Ngọc Thu (Đơn vị Điều phối Ghép các bộ phận cơ thể người Bệnh viện Chợ Rẫy) cho biết, sau khi ghép, trái tim của P. đã đập lại trong lồng ngực của người được nhận. Chức năng 2 trái thận của bệnh nhân cũng đã được cải thiện. Lá gan cũng đã diễn tiến tốt. Diễn biến của các ca ghép đều được phía bệnh viện thông báo cho gia đình P." alt="Lời cuối nghẹn ngào của người mẹ với con trai tình nguyện hiến tạng"/>