Truyện Ngỡ Là Yêu Thương
28 tuổi đời, chẳng có nỗi mối tình vắt vai, không bạn bè, không đồng nghiệp nào dám tiếp xúc quá thân với cô, cũng chỉ vì chức vụ đặc biệt, thân phận đặc thù, là người phụ nữ đứng trên cương vị cao, xinh đẹp, tài giỏi và đi kèm cô đơn.
Từ trên lầu quán nhìn xuống, thành phố về đêm thật lung linh huyền ảo, nhưng đối với Lữ Minh Trâm mà nói cũng chẳng có gì mới mẻ, cảnh đẹp cách mấy cũng vô nghĩa khi luôn lẻ bóng một mình.
Uống nốt ngụm cà phê đen không đường cuối cùng, người phụ nữ lấy kính râm đeo vào, rồi tự tin sải bước ra về.
Đi đến chỗ lấy xe, bỗng dưng cô cảm thấy cứ như có ai đó đang nhìn mình, theo dõi từng bước chân, cử chỉ... Cho tới khi sự lo âu ấy thật sự ập tới, ai đó vừa túm lấy cánh tay cô kéo về phía sau một vách tường nhỏ. Lữ Minh Trâm bị bịt miệng, hai tay còn đang bị đối phương vặn ngược ra sau, cố thủ không cho chống cự.
Lẽ nào có người muốn bắt cóc cô?
“Giữ im lặng tới khi tôi cho phép lên tiếng. Chống tôi thì chết, nghe rõ chưa?”
Vì đang bị bịt miệng, nên tất nhiên Lữ Minh Trâm không thể trả lời mà thay vào đó cái gật đầu đồng ý, cuối cùng cô cũng được người bí ẩn đó buông tay ra khỏi miệng, nhưng thay vào đó là họng súng đen ngòm lại dí vào lưng cô.
“Tôi cần một số dụng cụ y tế chăm sóc vết thương, sau đó đến khách sạn nghỉ ngơi, cô biết mình cần làm gì rồi chứ?”
“Hiểu rồi.” Lữ Minh Trâm gật đầu hợp tác.
Khi không lại có của nợ trên trời rơi xuống, cũng chưa chắc có phải là họa ập vào người ngay không, nhưng hiện tại cũng đủ khiến Lữ Minh Trâm đủ thấy phiền phức.
Vào xe, ngồi vào vị trí tài xế với họng súng kề kề bên hông, nhưng Lữ Minh Trâm vẫn không hề hoảng loạn. Đến bây giờ, cô cũng chưa thể nhìn rõ mặt đối phương, vì anh ta đội mũ lưỡi chai, khẩu trang đen cũng đang che đi nửa khuôn mặt, thứ cô có thể thấp thoáng nhìn thấy là cặp mắt lạnh lùng, vô cảm.
Lữ Minh Trâm ngoan ngoãn lái xe tới cửa hàng thuốc tây và phải gọi nhân viên quầy thuốc ra tận bên ngoài phục vụ chứ không thể xuống xe.
Đến khách sạn, cô vẫn rất hợp tác. Không cầu cứu, không la hét, vì thứ vũ khí không có nhân tâm kia chưa bao giờ cách xa cơ thể mình.
Vào tới phòng riêng, hắn liền giành mất thẻ phòng trước khi đi đến thả người ngồi xuống sofa.
“Đến đây giúp tôi.” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng, trong chất giọng này đã hoà lẫn chút mệt mỏi.
本文地址:http://play.tour-time.com/html/983c198871.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。