Thế giới

NSND Trung Anh tuổi 62: Thích bóng đá, uống trà, nhận mình giao tiếp kém

字号+ 作者:NEWS 来源:Kinh doanh 2025-04-13 20:34:07 我要评论(0)

Chia sẻ với phóng viên Dân trívề cuộc sống sau khi nghỉ hưu,ổiThíchbóngđáubongdabongda、、

Chia sẻ với phóng viên Dân trívề cuộc sống sau khi nghỉ hưu,ổiThíchbóngđáuốngtrànhậnmìnhgiaotiếpkébongda NSND Trung Anh cho hay, nhiều người nói rằng, về hưu sẽ bị hụt hẫng và buồn nhưng anh không có cảm giác đó. Hàng ngày anh vẫn bận rộn với việc giảng dạy các em sinh viên.

"Nhiều người bảo, cẩn thận đấy, về hưu sẽ bị sốc và trầm cảm vì rảnh quá. Nhưng tôi lại rất bận, chưa có cảm giác mình về hưu. Hiện tại, tôi vẫn đang tham gia giảng dạy tại trường Đại học Sân khấu điện ảnh Hà Nội và làm các dự án phim", bố Sơn của phim Về nhà đi conchia sẻ.

NSND Trung Anh tuổi 62: Thích bóng đá, uống trà, nhận mình giao tiếp kém - 1
NSND Trung Anh mặc bò yếm trong phim mới gây bất ngờ cho khán giả (Ảnh: Đoàn phim cung cấp).

NSND Trung Anh cho biết thêm, sau phim Đấu trí, anh có nhận lời làm phim Nhà mình lạ lắmcủa đạo diễn Đinh Tuấn Vũ. Đây sẽ là một "Trung Anh rất khác" khi anh mặc quần bò yếm, đi tất sắc màu. Nhưng anh cho rằng, sự thay đổi này khiến mình thấy thú vị nhiều hơn.

Anh kể: "Lần đầu, tôi mặc trang phục như vậy nên thấy rất lạ lẫm. Tôi đã chủ động nhờ phía ê-kíp của đoàn phim tìm giúp trang phục. Với tôi, phục trang là một trong những yếu tố khá đặc biệt, khắc họa được tính cách và câu chuyện đằng sau của mỗi nhân vật".

NSND Trung Anh bộc bạch, anh có hơn 40 năm gắn bó với Nhà hát Kịch Việt Nam vì thế, tình yêu anh dành cho sân khấu vẫn còn rất nhiều. Nếu có cơ hội, anh vẫn muốn đứng trên sân khấu, làm những vai mình thích. "Không phải vì tiền hay cát-xê, đến tuổi này rồi, tôi cũng không ham hố gì nữa, chỉ muốn làm những vai mình thích, thế là vui rồi", nam nghệ sĩ tâm sự.

NSND Trung Anh tuổi 62: Thích bóng đá, uống trà, nhận mình giao tiếp kém - 2
NSND Trung Anh dành nhiều thời gian cho gia đình nếu không đi dạy, làm phim (Ảnh: Hữu Nghị).

Đại tá Trần Giang của phim Đấu trícho hay, con trai đã về nước sau khi du học ở Phần Lan, hiện đang chờ xin việc, còn cô con gái út đang đi học ở Mỹ. Hai con đã lớn nên vợ chồng anh không còn lo lắng nhiều.

"Ngoài việc đi dạy, đi làm phim, tôi cũng dành thời gian rảnh cho gia đình. Nếu ở nhà, tôi vẫn trò chuyện với vợ để cô ấy nguôi ngoai nỗi nhớ con, vì mẹ và con gái thường thân thiết nhau hơn. Tôi hỗ trợ cô ấy mọi việc, trừ vào bếp vì tôi nấu ăn… rất dở", NSND Trung Anh thành thật.

Nghệ sĩ Trung Anh chia sẻ thêm, anh là người sống bản năng, nhưng vẫn là người chiều vợ. Anh bảo, dù là diễn viên, hay đi làm việc với các đồng nghiệp trẻ nhưng vợ anh không bao giờ ghen mà rất thông cảm cho công việc của chồng.

"Hồi mới yêu nhau, tôi từng đưa vợ đến đoàn phim để xem các diễn viên vất vả thế nào. Có lần vào vai yêu một cô hoa hậu biển, có cảnh thân mật, tôi cũng về "báo cáo" vợ. Tôi cũng chia sẻ để vợ hiểu hơn.

Là diễn viên, tôi cũng được nhiều fan nữ tỏ tình đấy, họ lên cả facebook nhắn nhủ nhưng tôi thường không trả lời lại họ vì sợ bị hiểu lầm", anh cho hay.

NSND Trung Anh tuổi 62: Thích bóng đá, uống trà, nhận mình giao tiếp kém - 3
Lúc rảnh rỗi, nam nghệ sĩ thích đọc sách, uống trà (Ảnh: Hữu Nghị).

Ở tuổi 62, NSND Trung Anh đang có những tháng ngày bình yên bên gia đình. Anh kể, nếu không làm phim, đi dạy, anh chỉ quanh quẩn ở nhà, đọc sách, xem bóng đá.

"Giống như nhiều người về hưu, tôi thích đọc sách và xem bóng đá. Nếu có đội Manchester City, tôi không bỏ xem trận nào. Buổi sáng tôi dậy sớm, chăm sóc cây cối, pha trà uống rồi ngắm nhìn khung cảnh của một ngày mới. Tôi không uống bia, không uống rượu và hạn chế tới nơi đông người", anh chia sẻ.

Nam nghệ sĩ cho biết thêm, dù là một diễn viên nhưng anh nhận mình là người ít nói: "Nhiều người bảo, sao anh kiệm lời vậy? Nhưng tính tôi từ xưa nay vẫn thế chứ không phải cố ý như vậy. Tôi nhận mình là người giao tiếp kém, không nói được lời hoa mỹ nhưng tôi chân thành với bạn bè, đồng nghiệp".

NSND Trung Anh tuổi 62: Thích bóng đá, uống trà, nhận mình giao tiếp kém - 4
Trung Anh nhận danh hiệu NSND năm 2019 (Ảnh: Hữu Nghị).

Nghệ sĩ Trung Anh sinh năm 1961, là diễn viên kỳ cựu của Nhà hát Kịch Việt Nam. Tuy nhiên, anh được biết đến nhiều với vai trò diễn viên trong các phim truyền hình đình đám như Hôn nhân trong ngõ hẹp, Người phán xử, Về nhà đi con, Trở về giữa yêu thương, Thương ngày nắng về, Đấu trí.Anh nhận danh hiệu NSND vào năm 2019.

(Theo Dân Trí)

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

"Không quan hệ, bão tuyết liên tiếp mấy ngày, khó có được ngày hôm nay thế tuyết yếu đi, chỉ là đi một chút thôi." Nam tử trên luân y hào hứng, khẽ cười chậm rãi chuyển động hai bánh xe đi trước. Thanh âm tựa nước tuyết hòa tan trong khe suối, mang theo một chút giọng mũi, xuất kỳ dễ nghe.

Khuôn mặt nam tử cũng nhu hòa, lộ ra khí tức mùa xuân ấm áp. Mi thanh mục tú, không chỗ nào là không toát ra phong thái trí thức của văn nhân Giang Nam.

Tóc rất dài không búi, chỉ dùng bố đái cùng màu với ma y trên người trát trụ, rời rạc phi tán trên lưng. Vài sợi tóc mềm mại rủ xuống thái dương phiêu theo gió, ôn nhuận mà thanh dật, giống như tiên nhân trong tranh.

"A? ! Kia không tốt sao? Tộc trưởng lần này trước khi đi xa luôn căn dặn, muốn ta hảo hảo chiếu cố phu tử. Vạn nhất phu tử nhiễm bệnh, tộc trưởng trở về sẽ trách tội." Thiếu niên không dám cãi lời tộc trưởng, nhưng cũng không muốn làm mất nhã hứng thưởng tuyết của phu tử, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói thầm.

Nam tử mỉm cười: "Yên tâm, Ung Dạ vương không phải là người không nói lẽ phải, ta sẽ không để hắn trách phạt ngươi. A, đúng rồi, hai chữ『 nhiễm bệnh』này, hôm qua mới giáo các ngươi, ngươi ngày hôm nay dùng quả không sai."

Thiếu niên vui vẻ nhảy dựng lên: "Đa tạ phu tử khích lệ. Đây cũng là công lao của phu tử. Phu tử đến tộc nửa năm, tất cả mọi người so với trước kia được người chỉ dạy đã khá hơn nhiều. Phu tử tính tình cũng tốt, dung mạo cũng đẹp..." Thấy nam tử ánh mắt trong suốt như đại dương đầy tiếu ý, hắn mặt đỏ lên, nói không nên lời.

"Thế nào lại không nói nữa?" Nam tử trêu ghẹo hắn: "Ta cũng không dạy các ngươi vỗ mông ngựa (=nịnh)."

Thiếu niên mặt đỏ đến tận cổ: "Ly Phong không có nịnh nọt phu tử. Ngoại trừ tộc trưởng, phu tử chính là người dung mạo đẹp nhất trong tộc Ung Dạ chúng ta, nếu không phải phu tử đi đứng không tiện, nhà các cô nương đã sớm tìm đến phu tử biểu đạt tâm ý rồi, ai nha ——" rốt cục phát hiện mình lỡ miệng, hắn ấp úng nói: "Phu tử, xin lỗi, Ly Phong không phải cố ý nói đến chân của người..."

Vị phu tử này nửa năm trước được tộc trưởng đưa về, mi mục như họa, tính tình ôn hòa điềm tĩnh, hoàn toàn không có tác phong thô lỗ của người Tây Vực, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt các cô nương.

Tiếc nuối duy nhất của phu tử chính là hai chân, thoạt nhìn so với người bình thường không khác mấy, nhưng sử không ra nửa điểm khí lực, mỗi ngày đều phải cần hắn ôm, cõng mỗi khi ly khai luân y giải quyết một chút vấn đề sinh lý thiết yếu.

Tuy rằng phu tử thủy chung mặt vẫn mỉm cười, nói đó là cố tật lúc mới sinh, đã thành thói quen, nhưng hắn không tin trong lòng phu tử không khổ sở. Nếu đổi lại thành hắn hai mươi năm ngồi trên luân y, hắn đã sớm điên rồi, tính nết làm sao tốt như phu tử? Phu tử nhất định là từ nhỏ sợ người nhà lo lắng, nên cái gì cũng giấu trong lòng.

Hắn càng nghĩ càng vì phu tử khó chịu, vỗ ngực lớn tiếng nói: "Phu tử, người tức giận thì cứ mắng chửi là được rồi, Ly Phong sẽ không giận người đâu."

"Ta vì sao phải mắng ngươi?" Nam tử kinh ngạc, thoáng nhìn thiếu niên thần tình kích động. Y trầm mặc một chút, mỉm cười nói: "Ta hai chân xác thực không thể đi, nhưng so với ngươi thấy được mỹ cảnh bốn mùa phong hoa tuyết nguyệt, nghe được ve kêu chim hót, còn có thể dạy các ngươi thi từ ca phú, ta còn có gì chưa thỏa mãn đâu."

Thanh âm thanh thúy mang theo giọng mũi vang vọng trong trời đất. Ly Phong ngẩn ngơ nhìn phu tử khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái vô tư.

"Đứa nhỏ ngốc." Nam tử cười giơ tay khẽ gõ cái trán Ly Phong một cái: "Đừng lo lắng nữa. Ta lại muốn hỏi ngươi, ngày hôm qua dạy các ngươi công khóa liệu đã học thuộc chưa."

Ly Phong lúc này mới hoàn hồn, thẹn thùng nói: "Ta học hai bài thơ, bất quá rất thuộc."

Hắn hắng giọng vừa đọc mấy câu, sườn dốc phủ tuyết đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa chạy như bay, mang theo đoàn người cao giọng ồn ào, đánh rơi một mảng tuyết lớn.

Hắn cùng phu tử nhìn nhau một cái, đều thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Ở đây là địa bàn Ung Dạ tộc, ai lại tùy tiện xông vào?

"Ai giết được cẩu Thiên hộ Hạ Lan hoàng triều sẽ được trọng thưởng!" Dẫn đầu là cẩm y thanh niên cưỡi tuấn mã vung phối đao, chỉ huy hơn mười kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh đuổi theo một người một ngựa phía trước. Vó ngựa tung bay, băng tuyết bắn đầy đất.

Nam nhân bị truy sát vai phải đã bị đả thương, huyết nhiễm đỏ một bên nhung trang.

Khi thúc ngựa chạy trốn, máu rải một đường trên tuyết, nhìn thấy đặc biệt giật mình. Khôi giáp (mũ giáp) cũng rớt, tóc tai bù xù chật vật bất kham. Nghe được tiếng truy sát phía sau càng ngày càng gần, nam nhân càng kinh hoàng, liều mạng quất tọa kỵ.

Con ngựa kia đã chạy một lúc lâu, lực kiệt rên rỉ, chân trước như nhũn ra ngã quỵ hãm sâu trong tuyết.

Nam nhân không dừng được bị hất mạnh từ trên yên ngựa ngã xuống một sườn dốc thật dài, lăn xa vài chục trượng, đụng vào đại thụ nhô ra trong tuyết rốt cục mới dừng lại, sao vàng nhảy múa cuồng loạn trong không trung, miễn cưỡng mới bò được lên.

Trước mặt là một thiếu niên tráng kiện đang đẩy luân y, trừng mắt hắn: "Ngươi là ai? Thế nào lại xông vào Ung Dạ tộc?"

Trên luân y là nam tử một thân vải thô ma y, áo choàng tóc đen, phục sức mộc mạc vô cùng, nhưng vẫn không che được phong thái điềm tĩnh ôn hòa quanh người, hướng nam nhân đang kinh hồn cười một cái: "Ngươi bị thương, trước hết băng bó miệng vết thương rồi nói sau."

Nam nhân đang sợ hãi đều bị nụ cười ấm áp gió xuân bất khả tư nghị chống lại, lấy lại bình tĩnh, kéo vạt áo xuống băng bó vết thương: "Tại hạ tên Âu Dương Lân, là Thiên hộ của Hạ Lan hoàng triều, bị truy binh Bắn Nguyệt quốc gây thương tích." Nghe được phía sau vó ngựa phi tới, hắn cả kinh nói: "Bọn chúng đã đuổi tới! Vị công tử này, ngươi cũng mau chạy đi, miễn bị liên lụy."

Nói còn chưa dứt lời, hơn mười kỵ binh từ sườn dốc phủ tuyết chạy vội xuống, đem ba người bao vây ở chính giữa.

Cẩm y thanh niên chỉa đao vào người Âu Dương Lân, cười ha ha nói: "Cẩu quan, thủ hạ binh mã của ngươi toàn quân bị diệt, Thanh Long quan cũng đã thất thủ, ngươi mau thúc thủ chịu trói, theo ta trở lại gặp đại vương, có lẽ còn có thể sống lâu hơn một chút.

"Hắc hắc, bất quá đại vương đối với tướng sĩ Hạ Lan hoàng triều căm thù đến tận xương tuỷ, từ trước đến nay gặp một người giết một người, gặp hai người giết một đôi, không bằng ngươi hiện tại tự kết liễu đi, còn có thể bớt chút đau khổ."

Âu Dương Lân mặt xám như tro, cùng Bắn Nguyệt quốc khai chiến hơn một tháng, đã rõ từ lâu Bắn Nguyệt vương đối với tù binh bắt được thủ đoạn độc ác, trong lòng biết bản thân hôm nay quá nửa là bỏ mạng, nhưng vẫn ưỡn thẳng sống lưng, đối với cẩm y thanh niên trợn mắt nhìn: "Sĩ khả sát bất khả nhục! Họ Vân kia, muốn lấy đầu ta, có bản lĩnh thì cùng ta đơn đả độc đấu một trận. Ỷ nhiều hiếp ít gọi gì là anh hùng?"

Vị họ Vân trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống, còn chưa nói nói gì, Ly Phong rất không biết thời thế gật đầu phụ họa nói: "Hay a, các ngươi nhiều người đánh hắn một người, không công bằng."

Không xong! Nam tử thấy trong mắt thanh niên không che giấu sát khí, không khỏi cười khổ.

"Hai người các ngươi cùng một phe với cẩu quan Hạ Lan hoàng triều sao." Thanh niên cũng không đợi hai người giải thích nửa điểm, huy đao bổ xuống, lớn tiếng hạ lệnh: "Giết cho ta! Một người cũng không buông tha!"

Nam tử trên luân y khẽ thở dài: "Không phân tốt xấu đã muốn lấy tính mạng người khác, ngươi cũng thật quá đáng."

Binh sĩ liên tiếp đánh tới. Âu Dương Lân cắn răng nâng đao nghênh tiếp.

Trong tiếng chém giết, căn bản không người nào để ý nam tử thở dài.

Khắp bầu trời đao quang kiếm ảnh bay loạn, Ly Phong sớm đã bị dọa ngây người.

Hai binh sĩ thấy có cơ hội, không hẹn mà cùng nhảy xuống ngựa, huy đao bổ tới phía luân y. Bỗng nhiên rớt đao tiếng kêu thảm thiết, ôm cổ tay gào thét không ngớt.

Biến cố đột nhiên tới, tất cả mọi người không tự chủ dừng đánh nhau, ánh mắt rơi trên tay hai người—— trên bốn cánh tay là chi chít ngân châm bóng loáng, chừng trăm chiếc nhỏ tựa lông trâu.

Châm là từ ống sắt đen tuyền tầm thường trên tay nam tử bắn ra.

Cẩm y nam nhân hét lớn, ngoài mạnh trong yếu: "Ngươi đến tột cùng là ai? Dùng loại thủ đoạn bàng môn tà đạo đê tiện đả thương người."

"Ta là Trầm Thương Hải. Còn hơn các hạ lạm sát người vô tội, cái này cũng không coi là thủ đoạn hèn hạ." Nam tử thong dong mỉm cười, bỗng dưng kêu lên: "Ly Phong, Âu Dương tiên sinh, mau đứng sau ta!"

Thanh âm hô hoán của y cũng không quá lớn, nhưng lại làm người khác vô phương chống cự. Ly Phong cùng Âu Dương Lân không tự chủ chạy ra đứng sau lưng y. Trầm Thương Hải lần thứ hai đè xuống cơ quan của ống tròn, một tay kích hoạt luân y, cánh tay nắm ống đen vẽ một vòng tròn, một chùm tế châm bắn ra, mục tiêu chính là chân, đùi mấy binh sĩ kia.

"A! A nha!" Tiếng kêu sợ hãi không ngừng, binh sĩ bị thương ngã xuống đất khóc thét. Chỉ có người trẻ tuổi kia phản ứng coi như nhạy bén, thấy hàn quang lóe sáng vội vàng nhảy lên, không bị thương tổn đến, lúc rơi xuống đất mặt mũi sợ đến trắng bệch.

"Đi mau!" Trầm Thương Hải giục Ly Phong cùng Âu Dương Lân đang trợn mắt há hốc mồm: "Thứ này chỉ có thể phóng ra hai lần, thử lại sẽ không linh nghiệm."

"Nga, a, vâng, vâng!" Ly Phong tỉnh táo lại, vội vã đẩy luân y xuống dốc, trong lúc cấp bách vẫn hiếu kỳ hỏi: "Phu tử, đó không phải là món đồ chơi mấy tháng trước người vẽ, đưa cho Thái đại thúc ở tiệm rèn làm sao? Thật là lợi hại a!"

"Thôi, thôi chậm một chút." Đoạn này đường dốc cực xoáy, lúc đến chậm rãi đẩy lên cũng không cảm thấy nguy hiểm, nhưng hiện tại đi xuống, Trầm Thương Hải cảm giác cháng váng đầu, đánh rơi tiểu viên đồng, hai tay nắm chặt tay vịn luân y. Nếu như ngã xuống, sợ rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.

Âu Dương Lân theo sát phía sau cũng kêu một tiếng: "Cẩn thận!" Bỗng đao phong vù vù bổ tới, hắn vội vàng xoay người tránh khỏi yếu huyệt, cánh tay nóng rát toàn tâm đau đớn, vẫn là bị trúng một đao. Hắn lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống đất.

"Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!" Người trẻ tuổi cười nhạt, đao tái khởi, mục tiêu lại là Trầm Thương Hải.

Trong cảm nhận của hắn, nam tử vô năng này càng đáng sợ hơn cái tên Âu Dương Lân. Chờ giết nam tử kia rồi thu thập Âu Dương Lân đang bị thương cũng không muộn.

" alt="Truyện Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải" width="90" height="59"/>

Truyện Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải

TH-An-Vien-1.jpg
AVG, VTC,K+ là những nhà cung cấp dịch vụ truyền hình trả tiền đang phát kênh HD trên công nghệ truyền hình kỹ thuật số

Nhu cầu được xem truyền hình độ nét cao (HD) của khán giả xem truyền hình ngày càng tăng và đang được xem là xu thế truyền hình trong thời điểm hiện tại. Đây cũng được coi là tiêu chí để khách hàng đánh giá ưu thế và lựa chọn nhà cung cấp dịch vụ truyền hình trả tiền đem lại chất lượng hình ảnh, âm thanh cao nhất.

Vì thế, các đài truyền hình và các nhà cung cấp dịch vụ truyền hình trả tiền cố gắng chạy đua để có được số lượng kênh HD nhiều hơn các đơn vị khác. Có thể kể ra một số đơn vị cung cấp truyền hình HD như AVG - Truyền hình An Viên, K+, VTC… Không chỉ có trên các kênh của dịch vụ truyền hình trả tiền, truyền hình độ nét cao HD sắp tới có thể có trên những kênh truyền hình quảng bá. Đài truyền hình Việt Nam đang có kế hoạch phát một số kênh quảng bá bằng công nghệ truyền hình độ nét cao trên một số kênh. Truyền hình độ nét cao với chuẩn HD là công nghệ truyền hình đem lại hình ảnh sắc nét với độ phân giải cao, tỷ lệ khuôn hình với kích thước chiều dài tăng lên giúp đem lại hình ảnh căng mịn, sắc nét như thật. Điều này đem đến sự hài lòng, thích thú với người xem truyền hình.

Tuy nhiên trong thời gian qua, một số kênh truyền hình được phát trên các hệ thống truyền hình cáp tương tự (analog) lại có kèm logo HD khiến người xem nghĩ rằng đang được xem truyền hình HD có độ phân giải cao. Cách hiểu như vậy là hoàn toàn sai về mặt kỹ thuật vì một số nguyên nhân: Thứ nhất, tín hiệu truyền hình đang được truyền đến người xem chính là tín hiệu truyền hình tương tự có độ phân giải theo chuẩn PAL chứ không phải chuẩn HDTV. Hình ảnh này có độ phân giải thấp hơn nhiều so với độ phân giải của truyền hình HD. Bên cạnh đó, hình ảnh còn kèm theo hiện tượng nhiễu muỗi do việc truyền dẫn tín hiệu truyền hình tương tự qua hệ thống cáp.

Thứ hai, để truyền hình ảnh truyền hình với độ phân giải HD trên truyền hình cáp, nhà đài phải có hệ thống điều chế tín hiệu truyền hình cáp số theo chuẩn DVB-C và các hệ thống nén hình ảnh chuẩn HD chứ không phải dùng các hệ thống sẵn có của truyền hình cáp tương tự. Tín hiệu truyền hình kỹ thuật số truyền đến người xem qua hệ thống cáp sẽ khử được hoàn toàn hiện tượng nhiễu muỗi của tín hiệu truyền hình tương tự. Đây là một điểm rất dễ nhận thấy của truyền hình kỹ thuật số.

" alt="Truyền hình cáp gắn logo HD khiến người xem bị 'mắc lỡm'" width="90" height="59"/>

Truyền hình cáp gắn logo HD khiến người xem bị 'mắc lỡm'