Cách đây gần 2 năm,ạnđọcVietNamNettiếpsứcchoanhTrầnVănHậtintucthethao anh Trần Văn Hậu không may bị tai nạn hy hữu tại nhà. Bình nước 500ml rơi trúng người khiến anh bị gãy 3 đốt sống lưng, liệt nửa thân dưới. Do hoàn cảnh quá khó khăn, anh chỉ được điều trị ở các bệnh viện tại địa phương trong khoảng 3 tháng, sau đó đưa về nhà, nằm một chỗ. Cũng từ đó, chị Hiểu buộc phải bỏ mọi công việc để ở nhà chăm sóc chồng. Cậu con trai mới học lớp 8 buộc phải bỏ dở để đi làm, kiếm tiền trang trải cho cả gia đình nhưng chẳng bao giờ đủ.
Bạn đọc VietNamNet đã giúp đỡ cho gia đình anh Hậu đủ tiền đóng viện phí.
Bị liệt nằm một chỗ quá lâu, anh Hậu bị loét vùng lưng nhưng chị Hiểu không có tiền đưa anh đi viện điều trị, lâu dần vết loét bị nhiễm trùng, hoại tử. Quê tận Kiên Giang, chị Hiểu phải vay mượn khắp nơi mới được vài triệu đồng để đưa chồng lên thành phố Hồ Chí Minh thăm khám. Tuy nhiên, bác sĩ đánh giá, do anh Hậu mắc bệnh đái tháo đường nên trước đó phải ưu tiên điều trị bệnh lý này. Đợi khi sức khỏe anh Hậu ổn định mới có thể lên lịch mổ, điều trị chỗ loét và cho tập vật lý trị liệu. Vì vậy, việc điều trị sẽ phải kéo dài và tốn kém hơn.
Thế nhưng, đối với số tiền viện phí dự kiến là 25 triệu đồng, chị Hiểu chỉ biết ngơ ngẩn mà không có cách nào đáp ứng. Lo ngại nếu để lâu, chỗ hoại tử có thể ăn sâu dẫn đến nhiễm trùng huyết, tính mạng của anh Hậu sẽ gặp nguy hiểm, phòng công tác xã hội Bệnh viện Phục hồi chức năng - Điều trị bệnh nghề nghiệp đã liên hệ đến Báo VietNamNet hi vọng có thể làm cầu nối đến các nhà hảo tâm.
Sau khi bài viết "Tai nạn bất ngờ, người đàn ông nguy cơ nhiễm trùng huyết đe dọa tính mạng" được đăng tải, nhiều bạn đọc hảo tâm đã ủng hộ cho anh Hậu 26.697.555 đồng. Ngoài ra còn có một số nhà hảo tâm đã liên hệ trực tiếp để đóng viện phí và ủng hộ riêng cho gia đình. Đến nay, sức khỏe của anh Hậu đã ổn định và được xuất viện về nhà.
Thông qua Báo VietNamNet, gia đình anh Hậu gửi lời cảm ơn tới quý bạn đọc và các nhà hảo tâm đã đồng cảm và giúp đỡ cho gia đình anh trong lúc khó khăn.
Khánh Hòa
Mắc bệnh hiếm, bé gái 2 tuổi 7 lần ngưng thở, lay lắt níu giữ sự sốngHơn 2 năm kể từ khi chào đời, Bảo Ngọc phải lấy bệnh viện làm nhà. Đứa trẻ tội nghiệp hết thở máy lại chuyển sang thở oxy, đến cả việc lấy ven của con cũng đã trở thành thử thách gian nan của nhân viên y tế.
Tòa nhà 8B Lê Trực sai phạm chây ỳ việc tự xử. Ảnh: Như Ý.
Phường Điện Biên khẩn trương lập phương án cưỡng chế
Sau khi Tiền Phong phản ánh Cty Cổ phần May Lê Trực có dấu hiệu “câu giờ” bằng Công văn số 171/2015/QLDA gửi Sở Xây dựng, UBND quận Ba Đình, UBND phường Điện Biên xin quỹ thời gian 7 tháng để phá dỡ phần tum thang và tầng 19, ngày 9/1, thay mặt Chủ tịch UBND quận Ba Đình, Phó Chủ tịch Nguyễn Phong Cầm ban hành Quyết định số 32/QĐ – UBND, áp dụng biện pháp cưỡng chế để thi hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động xây dựng công trình đối với công trình xây dựng vi phạm trật tự tại số 8B Lê Trực.
Quyết định của UBND quận Ba Đình yêu cầu: Tháo dỡ diện tích xây dựng vi phạm sai so với Giấy phép xây dựng số 11/GPXD-SXD ngày 24/3/2014 của Sở Xây dựng; Chủ tịch UBND phường Điện Biên có trách nhiệm giao quyết định đến Cty Cổ phần May Lê Trực; Ký hợp đồng với các đơn vị tư vấn, thẩm tra phương án phá dỡ. Phương án phá dỡ phải đảm bảo đúng chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ và UBND thành phố Hà Nội. Ký hợp đồng với đơn vị phá dỡ và tổ chức thực hiện phá dỡ đã được Sở Xây dựng, Phòng Quản lý Đô thị cho ý kiến.
Theo quyết định của quận Ba Đình, chủ đầu tư công trình nhà 8B Lê Trực có trách nhiệm thực hiện các yêu cầu của lực lượng thi hành quyết định cưỡng chế; chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ chi phí lập, thẩm định phương án, chi phí tổ chức cưỡng chế phá dỡ đối với diện tích xây dựng vi phạm.
Quyết định cưỡng chế được thực thi sau thời điểm tống đạt quyết định đối với chủ đầu tư. Tuy nhiên, trong một số trường hợp, chủ đầu tư của công trình vi phạm có thể xin tự nguyện phá dỡ diện tích vi phạm trong một quỹ thời gian nhất định, nếu được chính quyền địa phương đồng ý. Trong thời gian chủ đầu tư thực hiện việc tự phá dỡ, UBND phường và Đội Thanh tra Xây dựng có trách nhiệm lập, thẩm định phương án phá dỡ trình cơ quan chức năng, chuẩn bị lực lượng tổ chức phá dỡ nếu chủ đầu tư không phá dỡ đúng cam kết.
Với những gì đã xảy ra tại công trình số 8B Lê Trực, UBND quận Ba Đình cần giám sát chặt việc thực hiện Quyết định số 32/QĐ-UBND, chỉ đạo UBND phường Điện Biên, Đội Thanh tra Xây dựng chuẩn bị sẵn các phương án và lực lượng xử lý dứt điểm vi phạm tại số 8B Lê Trực.
Xử lý cán bộ sai phạm như thế nào?
Bên cạnh việc xử lý đối với phần diện tích xây dựng vi phạm tại số 8B Lê Trực, dư luận đang rất quan tâm quy trình xử lý các cán bộ được Thanh tra thành phố Hà Nội kết luận có sai phạm. Theo thông tin phóng viên có được, trong tuần này sẽ bắt đầu tổ chức thực hiện nội dung xử lý cán bộ được Thanh tra thành phố Hà Nội nêu tại kết luận thanh tra.
Việc xem xét xử lý cán bộ sẽ được thực hiện như sau: Đội Thanh tra Xây dựng quận Ba Đình tổ chức họp kiểm điểm, đề xuất hình thức kỷ luật đối với các cá nhân liên quan để gửi lên Chánh Thanh tra Sở Xây dựng Hà Nội. Sau khi nhận được biên bản họp kiểm điểm và đề xuất của Đội Thanh tra Xây dựng quận Ba Đình, Chánh Thanh tra Sở Xây dựng Hà Nội sẽ có văn bản đề xuất lãnh đạo Sở Xây dựng Hà Nội tổ chức họp Hội đồng kỷ luật xem xét đưa ra hình thức kỷ luật đối với chức danh Đội trưởng, Đội phó Đội Thanh tra Xây dựng quận Ba Đình.
Tại sao một học sinh chuyên Hóa trường Ams lại chọn ngành y? Có phải vì câu ca “Nhất y nhì dược…”?
- Cả gia đình tôi cho tới giờ có 8 người theo ngành y, cả bố mẹ, vợ chồng, em trai…
Khi học lớp 12, tôi có nhiều lựa chọn nhưng rồi tôi chọn y chỉ vì thích.
Năm 1996 là thời điểm luật, kinh tế, ngoại thương lên ngôi. Ngành y mất vị trí đúng nhất rồi, vừa khó xin việc vừa vất vả. Khi tôi chọn thi vào y tất cả đều gàn, chỉ có bố mẹ bảo “Con thích cứ thi”. 6, 7 người bạn cùng tuổi, sống cùng khu tập thể của Trường ĐH Y Hà Nội ngày ấy đều không ai thi vào y.
Thậm chí, chỉ còn 2, 3 ngày nữa là thi rồi mà bác ruột bảo “Trông gương bố mẹ mày đi, thi làm gì”. Bố tôi trách “Cháu sắp đi thi rồi bác còn nói thế”.
Học phổ thông, tôi là con cái ngành y nhưng so với bạn bè là kém nhất về mọi điều kiện. Chỉ có điều tôi vẫn thấy thích vì bố mẹ gắn bó, cặm cụi với nghề, không kêu ca phàn nàn gì.
Bố tôi bảo ngành y không giàu nhanh được, nhưng tự mình nuôi sống mình, không bao giờ bị đói, và được trọng vọng dù ở thời điểm nào.
Nghề nào cũng có ưu có nhược, có vất vả, nhưng nếu gắn bó với nghề, yêu nghề thì sẽ sống được bằng nghề, nghề sẽ không phụ.
“Lòng thương người” quan trọng như thế nào đối với một người muốn học ngành y, muốn làm nghề y?
- Tôi không biết các bác sĩ khác như thế nào, còn bản thân tôi từ nhỏ đã là một bệnh nhân. Mẹ sinh non, nên bố mẹ phải lôi tôi đi khắp các nơi chữa bệnh. Ông nội còn bảo bố mẹ mà không làm y thì tôi “đi” lâu rồi.
GS Tôn Thất Tùng: "Danh tiếng giả sẽ sớm tiêu tan"
Bà Tôn Nữ Ngọc Trân nhớ nhất hình ảnh về người cha thân yêu của mình là lúc ông ngồi bên bàn đọc tài liệu dưới ánh đèn vàng ấm áp mỗi đêm.
" alt="'Chụp ảnh nhà tôi lên có lẽ sinh viên y bỏ chạy hết”"/>
Võ Quỳnh Lê (thứ hai từ trái sang) nhận giải thưởng do Chủ tịch Nghị viện Phần Lan, ông Sauli Niinistö (thứ năm từ trái sang) trao tặng. Ông Sauli Niinistö hiện là Tổng thống Cộng hòa Phần Lan - Ảnh: suomalaisuus.fi
Sau khi nhận bằng BSc năm 2015, Lê ở lại trường làm trợ lý tại Trung tâm Nghiên cứu Đông Nam Á. Tháng 2/2016, sau gần 14 năm xa Hungary, Lê đã trở lại thăm Budapest, và có ý định viết tiếp phần hai của bài viết trên (có nhan đề gốc là “Gần như là người Phần Lan”).
Hội đồng Giám khảo cuộc thi đã đánh giá như sau về bài viết: “Gần như là người Phần Lan” là bài viết của nữ sinh người nhập cư Việt Nam - Hung - Phần Lan, một sự bày tỏ chính kiến trung thực, thẳng thắn, mới mẻ dựa trên những trải nghiệm thực tế, với những suy nghĩ và cảm xúc của một thanh niên buộc phải nhiều lần thay đổi môi trường sống và có lẽ cả thế giới quan và nhân sinh quan của mình.
Bản tiếng Việt của bài viết rất đáng suy ngẫm này do TS. Bùi Việt Hoa dịch từ nguyên bản tiếng Phần Lan.
Thay mặt học sinh hệ IB phát biểu tại Lễ tốt nghiệp Trung học, ngày 31-8-2012 - Ảnh: Võ Quỳnh Lam
Dưới tác động của toàn cầu hóa, có những người sinh ra mà không thật dễ dàng gọi tên một nơi nào đó là quê hương của mình. Với họ, việc xác định điều ấy khó khăn hơn so với nhiều người khác.
Chặng đường tôi trải qua để trở thành một người như vậy bắt đầu từ trước khi tôi sinh ra, vào năm 1980. Năm đó người mẹ 18 tuổi của tôi nhận học bổng sang Hungary. Bên cạnh việc học ngôn ngữ và văn học Hungary, còn vì những lý do nào đó - cho đến nay vẫn còn rất bí ẩn đối với tôi - mẹ lại chọn thêm ngôn ngữ và văn hóa Phần Lan làm chuyên ngành phụ.
Học xong chương trình của bốn năm trong ba năm, mẹ đến Phần Lan để thực tập tiếng. Đó là năm 1986, chuyến tàu khởi hành từ Moscow đi Helsinki đã thành khởi nguồn của bao nhiêu sự kiện sau này, và làm thay đổi cuộc đời không những của mẹ, mà còn của cả gia đình tôi. Năm 1994 tác phẩm dịch đầu tiên của mẹ, sử thi “Kalevala” bằng tiếng Việt đã ra mắt bạn đọc sau năm năm vật lộn, và khi ấy đứa con đầu lòng của mẹ cũng vừa tròn một tuổi.
Năm 1995, cả gia đình cùng mẹ sang Phần Lan mười tháng. Đó là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài. Chuyến đi đó đã nói lên chính sách di chuyển của gia đình tôi: mẹ đi trước, và cả gia đình theo sau. Sau gần một năm phiêu lưu tại Phần Lan, chúng tôi lại trở về Việt Nam sống bốn năm, để rồi đến hè 1999, gia đình tôi, lúc đó đã có bốn thành viên, lại xếp hành lý và lên đường, qua trạm trung chuyển là Phần Lan rồi sang Hungary.
Lúc đó tôi sáu tuổi, và bởi vì tôi không nhớ những gì xảy ra trước đó, cuộc đời tôi - theo tôi - lúc đó mới bắt đầu.
Ba năm sống ở Hungary là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Tôi có bố mẹ thương yêu. Ban ngày khi tôi đi học thì bố mẹ đi làm còn tối thì ở nhà với tôi. Tôi có em gái rất đáng yêu, người cùng tôi xây những tòa lâu đài cổ tích trong căn hộ nhỏ hai buồng mà gia đình sống. Tôi có rất nhiều bạn, cả Việt lẫn Hung. Tôi là người bình thường, như bất kỳ ai. Tôi cũng không rõ nhưng kỷ niệm rất đẹp đó của tôi thực sự có phải vì ở Hungary mọi việc đều tốt đẹp hơn, hay tại vì tôi quá ít tuổi nên không thể thấy bất cứ sự méo mó nào trong thế giới hoàn hảo của tôi.
Mùa hè năm 2002, lần đầu tiên tôi mới hiểu tôi đang sống ở nước ngoài, và tôi khác những người xung quanh. Gia đình tôi vừa chuyển từ Hungary qua Phần Lan mấy tuần trước đó. Bố mẹ tôi có việc nên đi vắng, chỉ có tôi và em gái ở trong căn hộ trong nhà cao tầng tại khu Suvela của thành phố Espoo. Chúng tôi chơi rất vui trong căn phòng tràn đầy ánh nắng, cho đến khi nghe tiếng động mạnh ở ngoài ban công.
Một lát sau chuông cửa reo, và tôi ra mở cửa mà không hề nhớ đến những lời dặn của bố mẹ, vì cứ nghĩ đó là bố mẹ tôi về. Nhưng trước cửa chỉ là một bạn gái xa lạ, và sau bạn lấp ló một cậu con trai. Họ nói điều gì đó, nhưng tôi không hiểu gì, vì lúc đó tôi chỉ biết có “chào” và “cám ơn” (của tiếng Phần Lan - ND). Tôi bắt đầu thấy sợ, bởi lúc đó mới nhớ, chính ra mình không được mở cửa. Thế là tôi chỉ lắc đầu, và đóng sập cửa.
Lát sau, tiếng đá ném đập vào cửa sổ và rơi xuống ban công. Tôi chạy đến bên cửa sổ, vì không dám bước ra ngoài ban công để nhìn, và thấy hai đứa bé lúc trước đứng phía dưới ném sỏi và những cành hoa dại lên phía nhà của chúng tôi. Có lẽ sự việc chỉ diễn ra trong đôi ba phút, nhưng quãng thời gian đôi ba phút đấy cũng khiến cho đứa trẻ chín tuổi và em gái sáu tuổi của nó vô cùng hoảng sợ, bởi chúng thấy chúng đang bị đe dọa mà không hiểu lý do vì sao.
Sau này chúng tôi mới biết, quả bóng của những đứa trẻ đó chẳng may rơi vào ban công nhà chúng tôi, và chúng chỉ muốn lấy nó lại. Còn tôi thì lại đóng sập cửa ngay trước mũi chúng. Chúng tôi vẫn ở khu nhà đó với chúng, và phải mất đến bốn năm tôi mới nhận ra hai đứa đó ít tuổi hơn tôi, và tôi cũng không có lý do gì để sợ chúng.Trước khi nhận ra điều này, tôi luôn thu mình thật nhỏ mỗi khi có việc phải đi qua nơi chúng có mặt.
Nếu nói việc xảy ra trên đây đã làm tôi bị tổn thương thì cũng hơi quá. Tôi học nói và viết tiếng Phần Lan thành thạo trong vòng nửa năm nhờ những giờ dạy ngôn ngữ cho trẻ người nhập cư ở trường, và từ đó mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Một khi đã biết diễn đạt suy nghĩ của mình, tôi trở thành người bình thường như bất cứ ai khác. Trước đó tôi không tài nào hiểu nổi tại sao bức tường ngôn ngữ lại có thể bứt cá nhân từng người ra khỏi cộng đồng.
Cùng cha mẹ và em gái, hè 1999 tại Helsinki
Bây giờ, sau tám năm sống ở Phần Lan, tôi thường xuyên nghe các bạn mình nói, tôi đậm chất Phần Lan như thế nào. Các bạn cũng nghĩ tôi là người Phần Lan như các bạn. Nhưng hiếm có người Phần Lan nào lại nghe thấy những từ mơ hồ “tsing-tsang-tsong” thoáng qua khi đi trên phố, hay mỗi mùa hè đến lại ngồi hàng tiếng đồng hồ tại trụ sở cảnh sát để đợi gia hạn giấy phép cư trú.
Thật khó tưởng tượng mình là thành viên của cộng đồng, nếu như thỉnh thoảng lại được nhắc nhở rằng chính ra mình không thuộc về đó. Có lẽ tôi là người hoang tưởng, nhưng cứ mỗi lần bị đối xử bất nhã ở quầy trả tiền, tôi lại nghĩ đó chỉ vì tôi là người nước ngoài, cho dù họ có lẽ không ám chỉ tôi khi chỉ trích người nước ngoài.
Hè năm ngoái, sau một thời gian dài nộp đơn và chờ đợi, tôi được nhận quốc tịch Phần Lan. Tin đó vừa khiến tôi mừng, nhưng cũng thấy buồn. Mừng, bởi vì mọi việc ở Phần Lan sẽ suôn sẻ hơn, nếu là công dân Phần Lan. Buồn, bởi vì sự công nhận này trên giấy tờ khiến tôi chính thức thành người Phần Lan.
Thực ra tôi không ác cảm với người Phần Lan. Họ là những người rất thân thiện, giống như bất cứ nhóm người nào khác. Nhưng bản thân tôi là người Phần Lan, điều đó luôn đem lại cảm giác không thật. Mặc dù tôi đã sống ở Phần Lan một thời gian rất dài, và trong tôi cũng có nhiều tính cách cơ bản của người Phần Lan, như rất sợ chốn đông người, hoặc quá giản dị, nhưng tôi vẫn không coi mình là người Phần Lan.
Tôi như giấc mơ, đồng thời là cơn ác mộng của những người chống đối dân nhập cư: bề ngoài đã hoàn toàn thích nghi, nhưng về mặt tinh thần lại là người ngoài cuộc. Người ta vẫn nói tiền thuế thu được đã bị lãng phí vào việc trả trợ cấp xã hội cho người nước ngoài, những kẻ đến đây bắt người Phần Lan nuôi. Nhưng cũng lãng phí gần như thế, khi đã tốn tiền thuế để đào tạo người lao động trong chín năm, để rồi lại đánh mất, bởi vì người lao động không muốn ở lại Phần Lan.
Mỗi một lần gia hạn cư trú hàng năm lại khiến cho tôi cảm thấy tôi thuộc tầng lớp thấp hơn trong xã hội, bởi vì tôi buộc phải xin phép cho sự hiện diện của mình ở đây, buộc phải chứng minh tôi không làm điều gì xấu tổn hại đến xã hội Phần Lan. Mặc dù việc xin gia hạn giấy tờ chỉ là một phần của thủ tục hành chính, nhưng vẫn làm cho sự tự tin của tôi bị lung lay.
Chắc chắn nhiều người nhập cư cũng có cảm nhận như vậy: nơi quê nhà họ có thể là những người có bằng cấp cao và thành công trong cuộc sống, nhưng ở đây họ chỉ là người không được mong đợi, những người không có giá trị gì và chỉ luôn đem lại rắc rối. Những lúc đó tôi lại thấy những đứa trẻ hôm nào ném đá vào cửa sổ chỉ vì sự hiểu lầm, mặc dù tôi không làm điều gì xấu. Và mặc dù giờ đây khi đã là công dân Phần Lan, tôi không cần phải xin gia hạn cư trú nữa, nhưng vẫn không thể nào quên được cảm giác ngày đó.
Phần Lan là ngôn ngữ tốt nhất của tôi. Tôi thường xuyên nghĩ bằng tiếng Phần Lan, và vốn từ Phần Lan của tôi cũng giàu có hơn bất cứ ngôn ngữ nào khác. Cho đến nay tôi đã sống ở Phần Lan thời gian dài nhất trong cuộc đời mình. Nếu có ai đó hỏi tôi, nơi nào tôi cảm nhận là tổ quốc của mình, Phần Lan lại đứng thứ ba - vị trí cuối cùng - trong danh sách của tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy như có lỗi.
Tôi không thấy Phần Lan là quê hương mình, bởi vì tôi không bao giờ cảm nhận tôi là người được chờ đón ở nơi đây. Tôi không thấy tự hào về người Phần Lan, hay về những thành công của họ. Tôi không thấy người Phần Lan gần gũi hơn, giả dụ như người Brazil hay người Nigieria, cho dù tôi đã sống trong xã hội này đến năm thứ bảy.
Ngay đến Hungary cũng đứng trước Phần Lan trong danh sách của tôi, cho dù tôi không còn nói tiếng Hung nữa. Ở đó tôi đã cảm thấy mình ở đúng chỗ, mình thuộc về số đông. Nhưng là vào lúc đó. Tôi biết, nếu bây giờ tôi quay lại Hung, tôi sẽ thấy những vấn đề mà tôi đã gặp ở Phần Lan, và miền đất trong ký ức của tôi không tồn tại, chưa bao giờ tồn tại. Nó chỉ có trong tâm trí của đứa trẻ con là tôi ngày nào.
Vùng đất tôi cảm thấy mình thuộc về nhiều nhất là Việt Nam, nơi tôi sinh ra. Những tháng hè tôi ở đó thật hoàn hảo, làm tôi cảm thấy mình được trở về nhà. Phố xá, con người, thức ăn, những ngôi nhà, tất cả đều thật quen thuộc và thân thiết. Nguyên nhân chính khiến tôi cảm nhận vậy vì gia đình lớn của tôi, tất cả họ hàng đều ở Việt Nam. Khi tôi ở đó tôi cảm nhận được đó là tôi được mong chờ và đón đợi.
Nhưng điều rất buồn, buồn nhất là tôi cũng không thuộc về nơi đó nữa. Ở Việt Nam tôi không dám rời nhà ra đường một mình, và tôi sợ phải qua đường. Tiếng nói của tôi lẫn vào giọng là lạ lơ lớ, và tôi không biết trả giá thế nào. Có lẽ tôi cũng không sống được ở Việt Nam, vì vẫn cảm thấy không thuộc vào cộng đồng. Ở đó tôi cũng khác người, không thật sự năng động hoặc không chăm chỉ hoặc không biết đề phòng như những người khác.
Lê và em gái trong chuyến thăm Budapest, tháng 2-2016 - Ảnh: Trần Minh Tâm
Việc không thuộc vào một cộng đồng nào hay một nơi nào nhất định về mặt địa lý không khiến tôi trở nên bất hạnh, mà buộc tôi quyết tâm và nghị lực hơn. Sau khi chuyển sang Phần Lan tôi ước muốn mình phải thật giỏi trong khả năng có thể, bởi vì tôi nghĩ phải chứng minh cho những người thiếu thiện cảm, rằng tôi có quyền sống ở Phần Lan, tôi không làm gánh nặng cho bất kỳ ai ở đây.
Và bởi vì tôi không tìm được chỗ đứng cho riêng mình ở cả ba quốc gia, ở cả ba dân tộc, nên dần dần tôi càng ngày càng ước mơ được đến các quốc gia khác, đến những nền văn hóa khác, tìm nơi tôi thuộc về.
Nhưng thực ra tôi không tin rằng tôi sẽ tìm được một nơi nào như thế, và tôi đã thực sự làm quen với điều đó. Tôi đâu cần phải thuộc về một nơi nào nhất định. Bản sắc được sinh ra bằng cách khác. Liệu có quá lời không nếu tôi có thể coi mình là công dân thế giới. Trong tôi chất Phần Lan, Hung và Việt Nam cũng như nét văn hóa của cả ba quốc gia hòa trộn.
Và như vậy sự khác biệt lại trở thành một ưu thế.Tôi đã từng sống ở hai quốc gia khác, và hiện nay đang ở quốc gia thứ ba, tiểu sử này chắc không ai có, hoặc nếu có, cũng khó có thể có được một hoàn cảnh và những trải nghiệm như tôi. Là công dân thế giới tôi không phải là người khác biệt, có chăng là người đặc biệt mà thôi.
Võ Quỳnh Lê
Theo Nhịp cầu thế giới
XEM THÊM:
Chuyện của một giáo sư sống ở 40 nước" alt="Người đặc biệt hay công dân thế giới"/>