Người đàn bà bán xôi đầu vấn khăn sương gói ánh mặt trời đỏ vào nếp hương muôn muốt thoắt tay vun đằm xôi gấc tiếng rao ấm lòng người,ữngngườiđànbàbánhàbong đa ngoai hang anh ấm cả góc phố mùa đông!
Người đàn bà bán hàng rong tạp hóa xé rách ngày xanh- gót sen nứt nẻ sóng hằn khóe mắt khuôn trăng nốt chân chim tiếng rao lẫn gió cát, bụi đường! Người đàn bà gánh cả cánh đồng hoa đi bán hoa violet tím màu nhung nhớ hoa hồng song hỷ tươi màu hạnh phúc đôi lứa hoa đồng tiền đỏ sắc màu mơ ước “kệ đời nổi trôi” bị cắt lìa gốc, lìa cành trong nước lã hoa vẫn dâng cạn sắc hương mắt chiều vời vợi nhìn dòng người mắc cửi môi vẫn hé nụ chào mời khi khách lẻ đã dần thưa! Cũng có khi gánh mưa khi phố đã lên đèn! Những người đàn bà lẫn vào gió sương gánh cuộc sống cả nhà trên vai từ ngõ lầy cổng làng qua cửa ô thành phố khứ hồi xếp lớp những dấu chân lầm lụi sớm khuya Những tiếng rao lúc lảnh lót thay tiếng chim buổi sáng lúc át tiếng loa phường lúc át tiếng còi xe Mà những tiếng ru vẫn vành vạnh mỗi khi màn đêm buông xuống Đáy khuya lại chập chờn thao thức! từ tinh mơ đến cạn ngày ai mua hết tiếng rao? TIẾNG HÁT Lắng sâu tiếng hát ru nôi Cánh cò cõng cả một trời ước mơ Lời ru chở nỗi nắng mưa Mẹ đưa con đến bến bờ nghĩa nhân
Khúc hành quân, tiếng nước non Nằm gai nuốt cả khói bom ba càng Thân anh gửi chốn non ngàn Hồn anh về cõi mênh mang vô thường Hát rằng sợi nhớ sợi thương Đan tin yêu với sợi vương tơ trời Tôi cùng em chặng đường đời Vẫn mang câu hát: qua thời bão giông Phù sa bén ngọt sữa đòng Lắng trong khúc hát dòng sông lở bồi Đỗ Văn Xuân |