当前位置:首页 > Thế giới > Soi kèo góc Bournemouth vs Wolves, 22h00 ngày 1/3 正文
标签:
责任编辑:Công nghệ
Nhận định, soi kèo St. Pauli vs Dortmund, 21h30 ngày 1/3: Thêm trận đấu mất điểm
Đưa chồng đi họp lớp, vợ chứng kiến cảnh khó tin
Sau chuyến công tác, chồng tái mặt nghe giúp việc tiết lộ bí mật của vợ
Ngoại tình với nhân viên, sếp nữ bất ngờ vì câu nói của con gái 16 tuổi
Tôi sinh ra và lớn lên trong khu tập thể cũ của Hà Nội. Bố mẹ đều là công nhân lao động về hưu, cuộc sống giản dị.
Bố tôi hiền lành, chiều chuộng vợ con. Với tôi bố luôn là thần tượng. Vì vậy, lúc nào tôi cũng mơ ước sẽ tìm được người đàn ông yêu thương, chăm sóc mình như bố.
Sau đó tôi ra trường, đi làm và kết hôn với chàng trai con nhà danh giá ở khu phố cổ. Buồn một nỗi, nhà chồng luôn tỏ ra khinh thường bố mẹ tôi vì nghèo.
Chồng tôi thương vợ, hiền lành nhưng sợ bố mẹ đẻ. Lắm lúc tôi cảm giác anh quá nhu nhược, không có lập trường.
Làm dâu trong gia đình đó, tôi luôn bị lép vế, hạch sách đủ đường. Bất kể lỗi dù nhỏ xíu mẹ chồng cũng làm ầm lên, mang ra chì chiết, chê trách tôi với họ hàng. Tôi đi làm lương thấp, chỉ đủ tiền mua sữa, học hành và sinh hoạt gia đình, thực sự chưa bao giờ dư dả.
Chồng tôi thu nhập cao nhưng được bao nhiêu, mẹ chồng tôi quản lý hết. Tôi ấm ức, yêu cầu chồng cho mình giữ một phần nhưn anh không đồng ý.
Anh bảo, từ thời thanh niên, mẹ đã giữ giúp tiền. Giờ có vợ con, bà vẫn lo cho hàng ngày, có nhà cửa đàng hoàng, còn đòi hỏi gì.
Nghe chồng nói câu này, tôi sa sầm mặt mũi. Đúng là vợ chồng tôi ở với bố mẹ, không phải lo nhà cửa. Thế nhưng, mọi thứ từ tiền điện, nước đến đồ ăn, thức uống, mẹ chồng toàn để tôi chi. Mang tiếng dâu nhà giàu mà tôi luôn trong tình cảnh chưa hết tháng đã hết tiền.
Tôi kêu ca, than thở rằng mình lương thấp, muốn chồng đóng góp cùng, mẹ chồng tôi đáp: "Tiền chồng chị để lo những việc đại sự".
Chán nản, tôi bỏ về nhà bố mẹ đẻ khóc lóc, đòi ly hôn chồng, bố tôi thở dài, khuyên tôi bình tâm.
5 năm trước, bố tôi bị ốm, đi cấp cứu, phải mổ gấp. Bệnh viện yêu cầu gia đình đóng số tiền khá lớn. Anh em tôi chạy vạy khắp nơi, gom góp vẫn không đủ, tôi đánh tiếng, vay bố mẹ chồng.
Mẹ chồng hỏi: "Con vay tiền đến bao giờ con trả? Tiền mẹ cho người ta vay ngoài còn có lãi, chứ cho con vay chỉ có thâm hụt đi".
Cuối cùng bố mẹ chồng thẳng thừng tuyên bố không cho vay khiến tôi thất vọng. Tình thế cấp bách, mẹ tôi phải cầm cố giấy tờ nhà cho người ta mới đủ tiền mổ cho chồng. May mắn, ca phẫu thuật thành công, bố tôi qua cơn nguy kịch.
Tôi và anh trai cố gắng dành dụm, trả hết khoản nợ, lấy giấy tờ nhà về. Năm đó, khu tập thể nhà tôi được nhà nước cho xây dựng lại thành chung cư cao cấp.
Từ căn hộ nhỏ nhà tôi được nhận căn hộ rộng 100m2, 3 phòng ngủ. Ở một thời gian, bố mẹ tôi quyết định bán đi mua ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, còn đâu cho hai đứa con lấy vốn làm ăn. Tôi dùng số tiền đó đầu tư bất động sản và bán hàng online.
Sau 3 năm, tôi đã có trong tay số tiền kha khá. Số tiền đó tôi mua một căn hộ xinh xắn và chiếc ô tô nhỏ làm phương tiện đi lại. Nhà chồng nhìn tôi bằng con mắt khác hẳn. Họ ngọt nhạt, thay đổi thái độ với con dâu.
Tôi cũng chẳng thấy vui vẻ hơn. Từ ngày họ từ chối cho tôi mượn tiền cứu bố, trong lòng tôi đã có sự tổn thương ghê gớm.
Gần đây, công việc làm ăn của bố mẹ chồng đổ bể. Bao nhiêu tiền bạc đều đội nón ra đi. Ông bà nội có vẻ khó khăn, không dám đi du lịch, mua sắm phung phí như trước.
Nhân ngày giỗ cụ bên nhà chồng, các chị em chồng ở xa đều tề tựu đông đủ. Tôi thực hiện vai trò dâu trưởng, tất bật lo toan sửa soạn.
Sau khi ăn cơm, bố mẹ tôi mời các thành viên ngồi lại, thông báo sắp tới ông bà xây nhà thờ tổ ở quê nhưng kinh tế eo hẹp. Họ đề nghị mỗi con đóng góp 200 triệu.
Cô em chồng nhìn tôi nói: "Vợ chồng em không dư dả gì, chắc không xoay sở được. Thôi việc trọng đại này, vợ chồng bác cả đứng ra lo liệu. Sau này bao nhiêu phúc, lộc các bác hưởng".
Mẹ chồng cũng vào hùa với con gái. Bà nói: "Con lo hết được thì tốt còn không coi như cho nhà vay. Xong xuôi mọi người sẽ góp lại trả cho con".
Tôi đưa mắt nhìn chồng, anh ngồi im, cúi gằm mặt xuống, không phản ứng gì. Tôi thừa hiểu, họ đã bàn bạc nhau từ trước nên mới kẻ tung, người hứng như vậy.
Không thể nín nhịn thêm nữa, tôi đáp: "Thưa bố mẹ, con may mắn ăn nên làm ra nhưng mang tiền đi đầu tư hết, chưa có lãi. Giờ trong người có đồng nào đâu.
Hơn nữa, bao năm nay, chồng con làm lương lậu bao nhiêu, mẹ đều giữ hết, tính đến giờ, số tiền đó không phải nhỏ. Mẹ bảo cầm giúp để lo việc đại sự.
Nhẽ ra, con phải là người quản lý nhưng vì tôn trọng mẹ và chồng nên con không ý kiến. Bây giờ mẹ dùng số tiền đó xây dựng, coi như đó là phần vợ chồng con đóng góp.
Trước bố con ốm nặng, thập tử nhất sinh. Khi ấy túng bấn quá con mới cần vay nhưng mẹ lại từ chối. Giờ bố mẹ khó khăn nhưng cô chú và mọi người vẫn ít nhiều đóng góp được. Đâu cần phải vay mượn con".
Tôi dứt lời, bố chồng lặng người đi, không dám phản ứng. Mấy cô em chồng len lén lấy cớ bận, kéo chồng con ra về.
Mẹ chồng thì la lối om sòm, mắng tôi bạc bẽo, hỗn láo. Bà tuyên bố, đuổi luôn hai mẹ con tôi ra đường. Chồng tôi theo vợ coi như từ mẹ, ở với mẹ chấp nhận ly hôn vợ.
Chồng tôi giục vợ xin lỗi mẹ, nhượng bộ bỏ tiền ra xây nhà thờ. Giờ anh bên tình, bên hiếu, rất khó xử.
Bao nhiêu năm tôi khổ sở, bị khinh rẻ, đến lúc làm ra tiền thì nhà chồng lại dòm ngó vào. Tôi tức điên lên, thu dọn quần áo, đưa con về căn hộ chung cư sống.
Chồng tôi nói rằng không bao giờ bỏ vợ, chỉ xin tôi đừng nóng giận, mất khôn. Dần dần hai vợ chồng tìm cách tháo gỡ.
Theo các độc giả, tôi làm vậy có quá đáng không sau tất cả những gì bên nhà chồng đối xử với mình? Xin hãy cho tôi lời khuyên, bởi lúc này tôi rất rối ren.
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập nội dung bình luận phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: [email protected] (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!" alt="Tâm sự: Nhà chồng chết điếng sau câu nói của nàng dâu ngoan hiền"/>Tâm sự: Nhà chồng chết điếng sau câu nói của nàng dâu ngoan hiền
Sáng 9/9, hay tin người dân vùng sâu, vùng xa ở huyện Bảo Thắng, tỉnh Lào Cai đang trong tình trạng ngập nặng, thiếu nước, thiếu đồ ăn, Nhung đã rủ bạn thân nấu 1 nồi cháo, nhờ các cán bộ cứu trợ gửi đến bà con.
Nhung đăng tin trên mạng xã hội kêu gọi mọi người chung tay với mình. Bạn bè Nhung ủng hộ nhiệt tình, tìm đến tận nơi cùng chị nấu cháo.
“Từ 1 nồi cháo, chúng mình dần nấu được 8, 9 nồi cháo và rất nhiều suất cơm chia cho bà con.
Tụi mình liên hệ với cán bộ, các đội cứu trợ tình nguyện để họ mang vào cho bà con đang bị cô lập ở vùng lũ. Từ hôm qua đến nay, các suất cơm, cháo đã được gửi vào bản Nậm Trà, Nậm Phảng, Mường Bát,...”, Nhung kể.
“Trạm cơm miễn phí” của Tuyết Nhung mở cửa đến 2h sáng nay (10/9). Khi Nhung đi nghỉ để giữ sức ngày mai tiếp tục nấu cơm phục vụ bà con, chồng chị vẫn cố nán lại.
“Chồng mình nói cứ mở cửa để phục vụ các anh em làm nhiệm vụ chạy lũ, sạt lở trên đường cao tốc. Có khi họ còn chưa được ăn tối. Quả thực, giờ đó vẫn có anh em vào nhà ăn cơm”, Tuyết Nhung chia sẻ.
5h sáng nay, Nhung bất ngờ khi có khoảng 40 người đến “trạm cơm” của mình, chung tay nấu các suất cơm miễn phí cho người dân vùng ngập lụt. Mọi người là người thân, bạn bè, hàng xóm của chị. Thậm chí, có những người ở cách đó hơn 10km cũng đến hỗ trợ.
Nhung đi khắp xóm mượn xoong, nồi, chảo, bếp nấu,... Mọi người ai có gì thì góp nấy. Tất cả cùng chung tay nấu cơm gửi cho bà con vùng lũ.
“5h sáng mọi người đã tất bật làm việc. Người vo gạo, người nhặt rau, người nấu thịt,...
Đến gần 10h, tụi mình đã hoàn thành 450 suất cơm gửi cho bà con. Các anh có ô tô phụ trách việc vận chuyển đến điểm tập kết, rồi nhờ thuyền bè đưa cơm vào tận nhà cho bà con vùng bị ngập”, Nhung kể.
Dự kiến, trong hôm nay, Tuyết Nhung và mọi người sẽ nấu đủ 600 suất cơm gửi đến người dân. Chị hy vọng, các suất cơm sẽ giúp bà con có thêm sức khỏe, nghị lực vượt qua những ngày bão lũ đầy khó khăn này.
600 suất cơm Hàn Quốc gửi đến bà con vùng ngập
Nguyễn Thùy Linh (SN 2006) là nhân viên của một nhà hàng Hàn Quốc trên đường Lương Thế Vinh, thành phố Thái Nguyên (tỉnh Thái Nguyên).
Hai ngày nay, Linh cùng 6 nhân viên khác của nhà hàng tất bật nấu những suất cơm miễn phí gửi đến bà con vùng lũ. Với họ, đây là việc rất đáng để hy sinh khoảng thời gian nghỉ ngơi của mình.
Linh cho hay, sáng 9/10, nhà hàng của cô đã hoàn thành những suất cơm đầu tiên gửi đến mọi người. Họ làm những món ăn Hàn Quốc như cơm cuộn, mỳ xào,... để cứu trợ người dân ở vùng ngập sâu.
“Hôm qua, tụi mình đã nấu được 300 suất cơm gửi đi. Hôm nay, số suất cơm dự kiến là 600. Toàn bộ thực phẩm do nhà hàng của mình tài trợ. Tụi mình đang tất bật làm để kịp gửi cơm đến cho mọi người”, Linh chia sẻ.
Để nấu ra hàng trăm suất cơm cứu trợ, Thùy Linh và nhóm bạn luôn chân luôn tay từ sáng đến khuya. Họ phân chia rõ ràng đầu việc cho từng người, người chuẩn bị thực phẩm, người đứng bếp, người đóng hàng, người liên hệ với các nhóm cứu trợ nhờ họ gửi cơm đến bà con vùng lũ.
“Tụi mình chỉ mong những suất cơm nhỏ bé này giúp người dân có thêm sức khỏe chống chọi với bão lũ. Bấy nhiêu ngày qua, bà con vùng ngập đã quá vất vả rồi”, Linh nói.
Ảnh: NVCC
Cả xóm tất bật nấu hàng trăm suất cơm gửi bà con vùng lũ lụt
Nam bảo vệ gặp quả đắng khi qua đêm ở biệt thự
Vợ trẻ bất lực trước đề nghị của chồng hơn 23 tuổi
Người yêu cũ xinh đẹp tìm gặp xin tôi một đứa con
Vợ chồng tôi kết hôn được 15 năm, gia đình vợ khá giả, gốc Thủ đô trong khi tôi xuất thân tỉnh lẻ, nhà nghèo nhưng chưa bao giờ mọi người có ý coi thường mà lúc nào cũng quý trọng tôi.
Đặc biệt là bố vợ, ông rất hợp con rể. Mọi chuyện trong nhà từ nhỏ đến lớn ông đều tâm sự, chia sẻ với tôi.
Tôi làm mảng tài chính trong công ty nhà nước, không tham dự việc kinh doanh buôn bán của gia đình vợ nhưng hễ làm gì lớn, mở rộng thị trường, bố vợ đều gọi điện cho con rể tham khảo ý kiến.
Cuối tuần, biết tôi rảnh rỗi, ông rủ tôi sang nhà chơi cờ, lên phố xem cây cảnh, uống cà phê rồi trưa về tạt vào quán lòng làm chút rượu. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình may mắn khi được làm con rể ông.
Mẹ vợ tôi thì mất 30 năm nay, từ lúc bố vợ còn khỏe mạnh, dẻo dai. Nhiều người trêu ông dư sức lấy cô vợ trẻ. Thế nhưng chưa bao giờ tôi thấy ông có ý định đi bước nữa. Vợ tôi và các em cũng không ủng hộ việc đó. Họ sợ bị chia sẻ tình cảm, nảy sinh nhiều chuyện.
Biết ý các con nên quanh năm bố vợ tôi chỉ dành thời gian chăm sóc con cháu, phát triển cơ ngơi. Năm nay bước sang tuổi 70 nhưng ông vẫn minh mẫn, tính toán đâu ra đấy, chịu khó học hỏi kiến thức mới. Chuỗi cửa hàng, siêu thị đồ ăn sạch ông bàn giao cho các con quản lý, còn mình làm cố vấn.
Gần đây, bố vợ tôi đăng ký đi học lái xe. Ông bảo mình không cần thi bằng, không cần lái xe ra đường mà chủ yếu học để biết. Giữa hai bố con tôi gần như không giấu giếm nhau điều gì. Lắm lúc vợ tôi còn phát hờn, trách bố quý con rể hơn con gái.
Thi thoảng, bố tôi hay tham gia sinh hoạt câu lạc bộ trên phường, có gặp gỡ một số phụ nữ lớn tuổi. Vợ tôi đều bắt chồng kiểm tra, theo dõi xem bố có qua lại với ai không.
Nhất là một dạo thấy ông hay được bà Lan (55 tuổi), thành viên câu lạc bộ dưỡng sinh, gửi cho ít quà quê. Bà Lan là mẹ đơn thân, có mỗi cậu con trai đang là sinh viên, gia cảnh có phần vất vả.
Vợ tôi sợ bố có tình ý gì với bà ấy, rồi mang tiền nhà đi cho người ta nên ngày nào cũng nhắc chồng moi thông tin của bố.
Tôi nghĩ vợ vô lý nên lắc đầu từ chối. Tuổi của bố vợ cần giao lưu bạn bè mới tốt cho trí não. Hơn nữa, bố có thích ai, đến với ai là quyền riêng tư của ông. Dẫu sao mẹ vợ tôi mất đã lâu.
Bị chồng từ chối, vợ tôi tức lắm, mấy hôm liền đá thúng, đụng nia, giận dỗi ra mặt nhưng tôi mặc kệ. Tuy nhiên, tôi vẫn ngầm tìm hiểu xem mối quan hệ của bố và bác Lan kia. Chủ nhật tôi đón ông từ sớm, hai bố con đi câu cá, làm chút mồi nhậu.
Trong lúc hơi men chuếnh choáng, tôi mang chuyện bác Lan ra hỏi. Chẳng ngờ bố vợ tiết lộ, bà ấy thích ông nhưng ông đều tránh mặt.
Bố vợ tâm sự: "Tuổi này rồi, yêu đường gì nữa. Mấy chục năm tôi ở vậy cũng có sao đâu? Tôi cũng biết vợ anh không thích bố tái giá nên tôi từ chối bà ấy rồi. Với tôi con cái vẫn quan trọng trên hết".
Nghe ông nói, tôi bỗng thấy cảm thông và thương ông vô cùng. Vợ mất sớm, một mình ông làm lụng nuôi con trưởng thành, chẳng bao giờ nề hà.
Vợ tôi còn từng kể, có lúc công việc làm ăn khó khăn, tưởng chừng đổ bể, ông chấp nhận làm nhiều việc một lúc, kể cả việc chân tay cốt sao lấy tiền đóng học cho con. Đến lúc làm ăn thuận lợi, kinh tế vững vàng, ông cho cả 4 đứa con sang nước ngoài du học. Nhờ vậy, vợ và các em vợ ai cũng giỏi giang, tháo vát, có nền tảng vững chãi.
Sau chuyến đi câu về, tôi phát hiện bố ít nói hơn, nhiều khi cứ thui thủi, cô đơn trong nhà. Tôi nói vợ quan tâm, bàn với các em đưa bố đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa nhưng cô ấy viện lý do mới tiếp quản cửa hàng, bận tối mắt tối mũi, chưa thu xếp được thời gian.
Cho đến một ngày tôi vô tình phát hiện ông có bí mật, che giấu gia đình nhiều năm qua. Hôm đó, tôi ngồi quán cà phê gần cơ quan, thấy bóng dáng bố vợ vừa bước từ taxi xuống. Ông cầm túi hoa quả, thuốc men, bước lên cầu thang khu tập thể cũ, đối diện quán. Đoán bố đi thăm bạn bè nên tôi không gọi.
Thế rồi tôi nhận ra ngày nào ông cũng đến đó. Tò mò, tôi đứng dậy, bám theo ông lên tầng. Bố vợ tôi vào căn phòng cuối hành lang, lấy chìa khóa, tự mở cửa vào.
Hỏi thăm hàng xóm xung quanh tôi biết được thông tin, căn hộ đó là của người phụ nữ sống một mình, không có chồng con, mắc bệnh nặng mấy năm nay. Họ hàng ở xa, vài tháng mới lên thăm bà một lần. May có người bạn hay qua chăm sóc.
Mấy hôm sau, tôi tiếp tục đến khu tập thể đó, băn khoăn không biết mình nên bước vào căn hộ đó hay rút lui. Đang đứng lưỡng lự ở chân cầu thang, bất ngờ bố vợ tôi xuất hiện.
Hai bố con chạm mặt nhau, ông tỏ vẻ ngạc nhiên vì gặp tôi ở đây. Ông lúng túng nói mình đi thăm người quen ốm.
Đoán bố có điều gì bất bình thường, tôi kêu đang rảnh, muốn đi cùng ông nhưng ông gạt phắt đi. Tôi hỏi thẳng bố vợ về người đàn bà trong căn hộ đó. Thấy con hỏi đường đột, bố vợ giật mình, không hiểu tại sao tôi lại nắm rõ thế?
Biết không giấu được con rể, ông dẫn tôi vào căn hộ. Theo bố vợ kể, ông và người phụ nữ này quen biết nhau từ thời điểm mẹ vợ tôi mới mất. Năm đó bà mới 30 tuổi, chưa lập gia đình.
Giai đoạn khó khăn, bà giúp đỡ ông nhiều. Hai người nảy sinh tình yêu. Ông định sang cát cho vợ xong xuôi sẽ đưa bà ra mắt con cái nhưng mối tình đó bị con gái lớn (vợ tôi) phát hiện và phản đối.
Cô ấy tuyên bố sẽ từ mặt bố nếu ông lấy vợ. Trong mắt vợ tôi, không ai thay thế được mẹ mình. Thương con, ông sống cảnh gà trống, đau khổ chia tay người yêu. Người phụ nữ gặp cú sốc lớn về tình cảm, bỏ đi biệt tích.
Cách đây 10 năm, hai người gặp lại, ông buồn rầu khi biết, từ ngày chia tay bà vẫn ở vậy. Lúc này, hai người tuổi cũng cao nên thường xuyên gặp gỡ, động viên nhau. Mối tình tuổi xế chiều đó diễn ra hoàn toàn âm thầm.
3 năm trước, bà đột ngột bị tai biến, phải nằm một chỗ, mọi sinh hoạt cần có người chăm sóc. Ông quyết định giao lại cơ ngơi cho con, dành thời gian chăm sóc bà. Ngoài ra, bố vợ tôi thuê một bác giúp việc, trông nom bà mỗi khi mình vắng mặt. Đây cũng là lý do khiến ông từ chối tình cảm của bác Lan.
Dạo này bệnh tình bà chuyển biến nặng, vào viện bác sĩ tiên lượng rất xấu. Ông muốn đưa bà về nhà chăm sóc những ngày cuối đời nhưng sợ con gái không chấp nhận. Bộc bạch với con rể xong, ông thở hắt ra, nhìn người phụ nữ gầy guộc, xanh xao đầy xót xa.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi rất ủng hộ bố, định về thuyết phục vợ. Tuy nhiên, ông xin tôi đừng lộ ra, kẻo các con sẽ nghĩ khác về bố.
Lòng tôi băn khoăn quá, suy nghĩ mông lung. Chẳng hiểu mình nên làm gì giúp bố vợ bây giờ?
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập nội dung bình luận phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: [email protected] (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!" alt="Mối tình bí mật của bố vợ tuổi 70 trong căn hộ tập thể cũ"/>Khi vội thì việc làm nóng lò nướng hoặc chảo có vẻ là một bước khó chịu. Nhưng thật ra điều này rất cần thiết. Nướng hoặc rang trong lò chưa được làm nóng đúng cách sẽ làm mất thời gian nấu hoặc có thể khiến thức ăn của bạn chín không đều, thậm chí bị khô hoặc cháy.
![]() |
Nhưng cũng nên cẩn thận, bạn cũng có thể làm quá nóng trong quá trình làm nóng trước, khiến dầu bốc khói. Khi đó dầu trong chảo đã được làm nóng quá mức khiến chúng bắt đầu phân hủy, phá hủy các chất chống oxy hóa có lợi và tạo thành các hợp chất có hại.
2. Cắt thịt ngay khi vừa nướng hoặc luộc chín
![]() |
Bạn đang đói và muốn ăn ngay món bít tết vừa rút ra khỏi vỉ nướng. Đừng vội vàng, nên chờ một chút. Hãy để thịt được “nghỉ ngơi” trước khi cắt nó. Bằng cách này, nước trong thịt sẽ được ép ra và bạn sẽ cảm nhận được hương vị hấp dẫn hơn. Cắt thịt quá sớm, nước trong thịt sẽ chảy ra trên thớt khiến các miếng thịt ướt nhão nhoẹt và bị nhạt hơn.
3. Rửa sạch thịt trước khi nấu
![]() |
Rửa sạch thịt trong bồn rửa chén có thể loại bỏ chất nhờn, nhưng nó làm ô nhiễm bồn rửa với vi khuẩn có khả năng gây bệnh từ thực phẩm. Thay vào đó hãy lau nhẹ thịt bằng khăn giấy để loại bỏ bất kỳ dư lượng không mong muốn.
4. Sử dụng chảo chống dính ở nhiệt độ cao với dụng cụ kim loại
![]() |
Nhiệt độ cao có thể làm cho lớp lót chống dính giải phóng PFC (perfluorocarbons) dưới dạng khói. PFC có liên quan đến tổn thương gan và các vấn đề phát triển. Một lưu ý khác khi sử dụng chảo chống dính là tránh xa các dụng cụ kim loại. Sử dụng dụng cụ bằng gỗ khi sử dụng chảo chống dính.
5. Nấu hoặc lưu trữ thực phẩm có tính axit trong chảo nhôm
![]() |
Nhôm thường được sử dụng trong các dụng cụ nấu ăn vì nó là một chất dẫn nhiệt tuyệt vời, nhưng không tốt cho thức ăn của bạn. Nấu hoặc lưu trữ một thứ gì đó có tính axit trong chảo nhôm và gang, có thể ăn mòn kim loại và làm mất hương vị trong thực phẩm. Nên sử dụng chảo thép không gỉ, tráng men hoặc thủy tinh khi nấu ăn với thực phẩm có tính axit như nước chanh hoặc cà chua để ngăn thực phẩm phản ứng với chảo.
Thay vì tặng hoa, quà đắt tiền, chồng hãy nấu đãi vợ một món ngon nào đó.
" alt="Những thói quen nấu ăn cực tệ bạn cần thay đổi ngay"/>Cái kết bất ngờ cho cặp đôi say sưa diễn 'cảnh nóng' ở Bờ Hồ
'Chân dài' bật khóc phát hiện sự thật về khách làng chơi
Cô gái đeo đầy vàng và hành vi xấu hổ ở nhà vệ sinh bến xe
![]() |
Cô gái Yu Yuan và bạn trai đã thực hiện cuộc sống không rác thải. |
Cô gái Yu Yuan (27 tuổi - sinh ra ở ngoại ô TP Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc). Hiện cô sống ở Bắc Kinh với bạn trai người Anh tên Joe.
Yu Yuan đã cùng bạn trai ngoại quốc của mình thực hiện lối sống không rác thải.
Theo đó, họ đã cố gắng giảm thiểu lượng rác thải, số rác trong 3 tháng của họ ít đến mức chỉ cần 2 chiếc lọ thủy tinh để đựng.
![]() |
Cặp đôi Yu Yuan - Joe. |
Được biết, cô đến Bắc Kinh từ năm 17 tuổi và bắt đầu cuộc sống tự lập trong căn hộ có diện tích 15m2.
Nguyên nhân khiến Yu Yuan thay đổi lối sống bắt nguồn từ 2 năm trước. Khi đó, cô tình cờ xem một đoạn video trên mạng về một gia đình người Mỹ có tên Bea Johnson.
![]() |
Gia đình người Mỹ đã thay đổi cuộc sống của Yu Yuan. |
Gia đình này mỗi năm chỉ thải ra 1 thùng rác nhỏ. Điều đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến suy nghĩ của cô gái trẻ.
Cô nói: "Tôi nhìn lại bản thân và nhận ra bao năm qua mình đã lãng phí nhiều đến thế. Mua sắm không suy nghĩ".
Sau đó, vào dịp Tết năm 2016, cô về thăm gia đình. Khi trở lại Bắc Kinh, chủ nhà nơi cô thuê trọ bất ngờ thông báo đã bán nhà và yêu cầu Yu Yuan phải nhanh chóng dọn đi trong vòng 2 tuần.
Quá trình thu xếp đồ đạc, cô thấy dưới gầm giường, tủ, góc nhà... đang để những món đồ cô ít sử dụng hoặc không sử dụng đến nữa. Trong đó có nhiều bộ quần áo cô mua nhưng chưa mặc bao giờ.
"Tôi đã quyết định thay đổi cuộc sống của mình. Khi dọn đến nơi ở mới, rộng khoảng 60 m2, tôi chỉ mang theo những đồ vật cần thiết, bằng khoảng 1/10 đồ dùng ở căn hộ cũ", Yu Yuan nhớ lại.
![]() |
3 tháng cặp đôi chỉ thải lượng rác đựng vừa 2 chiếc lọ thủy tinh. |
Tháng 6/2017, cô quyết định nghỉ việc tại một công ty nước ngoài lương cao và bắt đầu thực hành cuộc sống tiết kiệm, không lãng phí, không rác thải.
"Tôi không mua quần áo, nước khoáng. Đặc biệt không sử dụng túi nhựa hay mua hàng qua mạng.
Ban đầu, tôi rất bức bối, khó quen với việc tái sử dụng mọi thứ. Dần dần, tôi nhận ra đó chỉ là một rào cản tâm lý nhỏ.
"Không rác thải" không có nghĩa là sống không tạo ra tí rác nào, mà là tránh việc dùng các bao, gói không cần thiết", cô gái 9x chia sẻ.
![]() |
Cô gái 9x khá thoải mái với cuộc sống "không lãng phí" của mình. |
Mọi đồ đạc trong nhà Yu Yuan đều là đồ cũ, đã qua sử dụng. "Chiếc ghế tựa màu đỏ được tôi lấy từ bãi rác.
Nó còn sạch và chắc chắn, không có dấu hiệu hư hại nào ngoài vết dầu nhỏ trên tấm vải. Lúc nhìn thấy chiếc ghế tôi đã quyết định đưa về nhà", Yu Yuan tâm sự.
Ngoài ra, cô còn sử dụng đôi giày da cô mua ở quê của bạn trai với giá 4 đô la. Trong nhà bếp, cô tái sử dụng nhiều chai, lọ để đựng gia vị và đồ nấu nướng.
![]() |
Yu Yuan dùng túi vải đi chợ thay cho túi nilon. |
Tháng 8 năm ngoái, cặp đôi đã đặt ra mục tiêu thử kiểm tra xem: Lượng rác 2 người thải ra trong 3 tháng là bao nhiêu để cuộc sống vẫn thoải mái?
Kết quả là trong thời gian đó họ chỉ thải ra lượng rác bằng 2 cái lọ nhỏ. Chúng bao gồm các mác trên chai thủy tinh, logo quần áo, tăm bông ngoáy tai, vỏ thuốc...
"Nhiều người nghĩ rằng điều đó là không thể. Thế nhưng thực tế, tôi nghĩ mình vẫn có thể giảm nhiều hơn nữa. Để làm được điều đó, chúng tôi đã quán triệt quy tắc sau:
- Không mua thức ăn hoặc các đồ có bao gói. Không sử dụng những sản phẩm chỉ dùng một lần (bát đũa, cốc chén, khẩu trang dùng một lần... ).
- Với thức ăn thừa, chúng tôi dùng một phương pháp ủ để biến thành phân bón tốt.
- Khi ra ngoài, cô mang theo cốc, dao không rỉ, bộ đồ ăn riêng và túi vải nhiều cỡ để đựng đồ. Mỗi lần đi siêu thị, cô dùng các túi vải để đựng đồ thay cho túi nilon.
![]() |
Y Yuan tự làm xà phòng. |
Các vật dụng chăm sóc cá nhân như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm... cặp đôi đều tự làm lấy. Ngay cả băng vệ sinh Yu Yuan cũng không mua, mà dùng cốc nguyệt san có thể tái dùng trong 12 năm.
![]() |
Yu Yuan tự ủ phân bón trồng cây từ các thức ăn thừa. |
Yu Yuan cho biết thêm: "Cách làm phân bón không hề khó. Tôi tận dụng các thực phẩm thừa, ủ trong thùng sau đó trộn lẫn với đất và lá khô.
Hỗn hợp đó sẽ bị phân hủy thành đất màu mỡ sau khoảng 2 tháng. Phân bón này chúng tôi chia sẻ với hàng xóm của mình, để họ trồng hoa và cây cảnh".
Nhờ lối sống tiết kiệm mà Yu Yuan và bạn trai đã có cuộc sống thoải mái, chi phí sinh hoạt giảm đáng kể mặc dù thu nhập của họ không ổn định.
Tháng 1/2018, cô cùng Joe mở một cửa hàng nhỏ, nơi tất cả sản phẩm bán ra đều không có bao bì bằng nilon.
![]() |
Cặp đôi mở cửa hàng nhỏ bán đồ tái chế và các sản phẩm thân thiện với môi trường. |
"Chúng tôi bán 1 số sản phẩm thủ công, xà phòng hand-made, đồ tái chế như túi xách, ba lô làm từ túi đựng gạo đã qua sửu dụng, vỏ gối, quần áo cũ làm bằng vải cũ... Tôi sử dụng hộp bìa và loại băng dính có thể tự phân hủy để đóng gói cho khách", cô gái Trung Quốc kể.
Hành động của cặp đôi đã tác động tích cực đến mọi người. Bạn bè, người thân của họ lên tiếng ủng hộ và bắt đầu thực hiện lối sống thân thiện với môi trường, giảm các loại bao bì từ nhựa.
"Sức mạnh của một người là rất nhỏ, nhưng nếu bạn thực sự làm, nó sẽ tác động đến nhiều người xung quanh. Lợi ích của việc này sẽ đi xa hơn nữa", cô nói.
Trải qua 100 năm, chiếc áo thun trắng trở thành biểu tượng thời trang của thế giới.
" alt="Cuộc sống không rác thải của cặp đôi trẻ khiến nhiều người ngưỡng mộ"/>Cuộc sống không rác thải của cặp đôi trẻ khiến nhiều người ngưỡng mộ
Nhận được điện thoại của thầy Tâm kể về một bé trai bị mẹ bỏ rơi, chị Tâm bất giác nhớ về quá khứ của mình.
Bố mẹ mất sớm. Từ nhỏ, chị đã thiếu tình thương.
“Tôi cũng là đứa trẻ mồ côi nhưng may mắn hơn vì biết bố mẹ mình là ai”, người mẹ năm nay 49 tuổi nói.
Ngay lập tức chị bỏ dở công việc đi đón đứa trẻ về phòng trọ tắm rửa, pha sữa cho em ăn, áp vào ngực mình để bé cảm nhận hơi ấm của tình thương. Được vỗ về, Lạc thôi khóc ngay.
Từ giây phút đó chị xem Lạc là con, tự hứa với bản thân phải có trách nhiệm và bù đắp tình mẫu tử cho con trai.
'Đánh liều' với số phận
Nhưng quá trình chăm con, chị Tha thấy Lạc cứ ăn xong là nôn trớ và thở hổn hển. “Ban đầu, tôi nghĩ thằng bé bị trào ngược dạ dày nên bế lên, vỗ nhẹ sau lưng. Lúc cho ăn, tôi đút bằng thìa, không cho bú bình nữa, nhưng không được”, nhìn con trai đang đùa nghịch với chiếc xe đạp trẻ em, chị Tha nhớ lại.
Đưa Lạc đi khám, chụp chiếu, làm các xét nghiệm, chị Tha nhận được thông báo, em bị tim bẩm sinh và viêm màng não mủ. “Bác sĩ nói, cứ chăm thằng bé được ngày nào hay ngày đó. Tôi nghe mà rụng rời chân tay. Còn bé mà mang trong người đủ bệnh như vậy, sao con chịu nổi”, chị Tha kể, hai tay ôm con trai thật chặt.
Tháng 3/2015, được hơn 4 tháng tuổi Lạc phải nhập viện để điều trị bệnh viêm màng não mủ và theo dõi bệnh tim. Con gái khi đó mới 10 tuổi, tiền tiết kiệm không có nhưng chị vẫn “đánh liều” với số phận. Chị đi vay 60 triệu đồng, đưa con gái vào bệnh viện ở cùng mình để tiện chăm Lạc.
![]() |
Chị Tha xúc động khi nhớ về những năm tháng đã qua. |
Mấy tháng liền, ngày nào Lạc cũng phải tiêm, truyền nước, lấy máu và 4 lần chọc tủy để xét nghiệm nên em đau quằn quại, khóc thét. Nhìn người con chi chít kim tiêm, chị Tha xót xa, ước mình có thể gánh thay con.
May mắn, bệnh viêm màng não mủ của Lạc cũng dứt hẳn. Lúc này, người phụ nữ tuổi 49 mới có thể thở phào.
Nhưng phòng trọ của chị bị trộm cạy cửa lấy hết đồ. “Đưa các con về nhà, nhìn phòng trống trơn, quần áo, chén bát vứt vương vãi dưới nền tôi chết lặng”, chị kể lại.
Những ngày sau đó, để có tiền trang trải cuộc sống của ba mẹ con và tiện chăm Lạc, chị Tha nhận giữ trẻ ở nhà. Biết câu chuyện của chị, chị Huỳnh Thị Thanh Lan (49 tuổi) - người cho chị Tha thuê phòng trọ đã không lấy tiền, đồng ủng hộ chị gạo, quần áo, đồ ăn.
“Tha hiền lại thật thà, siêng năng, hay giúp người xung quanh nên ở đây chúng tôi ai cũng quý. Từ ngày chăm bé Lạc, chị ấy không đi làm được nhiều vì thế thường qua tôi vay tiền, khi vài trăm, khi vài triệu để lo cho con. Tôi cứ trừ nợ bằng cách trong nhà có việc lại gọi Tha qua làm”, chị Lan nói.
![]() |
Lạc dành nụ hôn cho người mẹ đã cưu mang em suốt hơn 4 năm qua. |
Hiện Lạc đã hơn 4 tuổi, em ngoan, nghe lời mẹ Tha. Điều chị Tha mong hiện nay làm sao có thể mổ được tim cho con.
Chị cho biết, hồi tháng 9/2018, một bác sĩ muốn đưa Lạc đi mổ tim trong một chương trình mổ miễn phí nhưng chị lưỡng lự, vì chưa đủ tiền để trang trải các khoản sau mổ.
Đồng thời chị cũng sợ có điều không hay xảy ra cho con trai. “Bác sĩ nói, nếu mổ, thằng bé sẽ sống được đến hơn 30 tuổi. Nhưng tôi cứ sợ một điều gì đó…”, chị Tha lo lắng.
Trả lại 100 triệu nhặt được
Hiện nay, chị Tha được chùa Thanh Hương cho ở trong căn phòng rộng 16 m2 phía sau chùa. Hằng ngày, chị phụ giúp nhà chùa lau chùi, nấu đồ cúng và đi chợ.
Ngày 28/11/2018, chị đến chợ Bửu Hòa mua đồ ăn cho nhà chùa và nhìn thấy một bịch ni lông màu đen.
Một người bán vé số nhặt được. “Thấy người đó có ý định cất luôn, tôi la lên: ‘Đó là tiền tôi đánh rơi. Chị cho tôi xin lại’”, chị Tha kể.
Được người kia trả lại, ngay lập tức chị đưa đến công an phường trình báo. Tại đây, chị gặp bà Là Hưu Hỉ - người làm rơi.
Bà Hỉ cho biết, trước đó cùng con trai đi rút 100 triệu ở ngân hàng gần chợ rồi bỏ trong túi ni lông treo trước xe. Khi về nhà, không thấy đâu, bà hoảng loạn đi tìm và lên công an trình báo. Bà cho biết rất vui khi được chị Tha trả lại vì để có số tiền trên bà phải chắt chiu nhiều năm liền.
Khoảnh khắc hạnh phúc của hai mẹ con. |
Ngày 3/12/2018, chị Tha Được chủ tịch UBND tỉnh Đồng Nai khen thưởng vì làm việc tốt kịp thời. Bà Trần Thị Thúy Yến, Trưởng khu phố 4, phường Bửu Hòa, Biên Hòa, Đồng Nai cũng cho biết, chị Tha hiện không có nhà cửa nhưng sống lạc quan và hay giúp đỡ người khác.
Ngỡ con gái đi lạc đã được tìm thấy, bà Năm (TP.HCM) cố gắng ăn, giữ sức khỏe chuẩn bị cho ngày mẹ con đoàn tụ.
" alt="Cuộc gọi từ nhà chùa khiến cuộc đời chị giúp việc đổi thay"/>