Truyện Hoa Hồng Hôn Tôi

Cô ta tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự ngoại ô phía tây,ệnHoaHồngHônTôtrực tiếp tennis xoilac mời đông đảo các cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu tới tham dự.
Mấy năm nay nhà họ Cao dần dần sa sút, các hạng mục đầu tư liên tiếp gặp thất bại, chất lượng cuộc sống của Cao Viện cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng lớn. Thế nên sinh nhật 25 tuổi chỉ có thể uất ức tổ chức ở biệt thự ngoại ô phía tây hẻo lánh.
Địa điểm mở tiệc không phải là du thuyền tư nhân, đồ ăn cũng không phải thực phẩm tươi được vận chuyển bằng đường hàng không, hoa tươi chỉ là loại hoa bình thường trong nước, đầu bếp được thuê tới gần sát giờ không có bất kỳ giải thưởng quốc tế nào, nhưng số thiên kim danh viện* tới dự tiệc vẫn nhiều không đếm xuể.
*Danh viện (名媛): dùng để chỉ những cô gái xinh đẹp, sinh ra trong gia đình danh giá, có tài hoa và ngoại hình nổi bật, thường xuyên tham gia các buổi tiệc xã giao.
Thật ra cũng không phải vì nhân duyên của Cao Viện tốt, trong giới phần lớn là chị em plastic.
Cao Viện nhiệt tình mời, đại đa số người mang quà tới để chế giễu.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận nhỏ tới để mở rộng quan hệ.
Ví dụ như Đồng Dao.
Cô ấy không phải người trong giới, là biên kịch kiêm đạo diễn của đài truyền hình địa phương. Gần đây tổ chương trình của cô ấy muốn làm một chuyên đề về thiên kim danh viện, lúc này cô ấy đang kết bạn với mấy vị tiểu thư để góp nhặt tư liệu sống.
Nhóm các quý cô ăn mặc lộng lẫy sang trọng, trong tay cầm ly rượu sâm banh. Giữa khung cảnh nhộn nhịp, trang phục hoa lệ, bầu không khí tưởng chừng như hòa hợp lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt trong từng câu chữ.
“Đây là tiệc sinh nhật tồi tàn nhất mà tôi từng tham dự. Gan ngỗng chẳng tươi chút nào. Đầu của bếp trưởng chắc bị úng nước rồi, sao có thể nghĩ ra cách nấu ăn dở đến vậy? Xào một đống nội tạng với nhau, hoàn toàn không nếm ra được mùi vị gì.”
“Tôi thấy Cao Viện có tiền thuê đầu bếp còn không bằng trực tiếp liên hệ với bộ phận tổ chức sự kiện của khách sạn, ít ra còn có thể nuốt được.”
“Cao Viện đi đâu rồi?”
“Chắc là ra ngoài tiếp đón Tần phu nhân.”
“Hả? Vậy mà có thể mời được vị đại tiểu thư đó sao?”
“Đại tiểu thư đâu ra, rõ ràng là công chúa. Cao Viện có lợi thế học cùng trường, không thì sao có thể quen biết với Tần phu nhân?”
Đồng Dao vừa nghe, lập tức có hứng thú.
Dòng người ra vào trong bữa tiệc tấp nập, đông đúc. Đồng Dao không quen ai trong giới này, ngoại trừ Tần phu nhân.
Người ngoài giới như cô ấy rất quen thuộc với Tần phu nhân, dù sao cũng từng tham gia gameshow nổi tiếng. Chồng của Tần phu nhân còn là ảnh đế nổi danh trong làng giải trí. Hai vợ chồng có chút gió thổi cỏ lay nào đều có thể dựa vào lưu lượng lên hot search, không muốn biết cũng khó.
Lúc trước Tần Minh Viễn và Tần phu nhân Tô Miên liên hôn, môn đăng hộ đối, hào môn xứng với hào môn, khiến không biết bao nhiêu người ghen tị.
Đồng Dao nghĩ, Tần phu nhân từng tham gia chương trình gameshow một lần, nếu cô ấy ngỏ lời mời, xác suất thành công có lẽ không thấp.
Cô ấy muốn chen miệng vào nói: “Trước đây tôi từng gặp qua Tần phu nhân một lần. Tần phu nhân còn ký tên cho tôi.”
Không ngờ vừa dứt lời, vài vị tiểu thư đang nói chuyện chợt liếc mắt nhìn cô ấy một cái, có người cười như không cười nói: “Tần phu nhân này không phải là Tần phu nhân đó.”
Đồng Dao hơi giật mình.
Cửa biệt thự mở ra.
Cao Viện đi vào cùng với một người phụ nữ xinh đẹp.
Chỉ từ cái nhìn đầu tiên đã khiến Đồng Dao phải ngây người, trên đời này sao lại có người đẹp như vậy? Đường nét gương mặt tỏa sáng, cao quý và tinh xảo, lễ phục mặc trên người là váy thêu vắt ngang một bên vai được cắt may tỉ mỉ, bước đi trên đôi giày cao gót cao 10cm, khí chất tỏa ra bốn phía, vừa vào cửa đã hấp dần ánh mắt của rất nhiều người, tựa như một đóa hoa hồng rực lửa.
Đồng Dao nhớ ra rồi.
Vị Tần ảnh để đỉnh cấp lưu lượng trong giới giải trí kia còn có một người anh trai ruột tên là Tần Lễ Sơ, không phô trương như vợ chồng em trai mà khiêm tốn đến mức hiếm khi thấy bóng dáng hoặc tin tức.
Đều nói Bắc Kinh có tứ đại danh viện không thể nhắc tới, phu nhân của Tần Lễ Sơ - Tử Lộc là người đứng đầu bảng, tìm tên trên mạng cũng phải dựa trên quy định của pháp luật và chính sách liên quan, một số cái còn không hiển thị kết quả tìm kiếm.
Danh viện cũng phân chia tầng lớp.
Giống như Tử Lộc, chính là kiểu người bình thường khó có thể tiếp xúc.
Hiện giờ vừa mới đến, những người đang mải trò chuyện cũng tìm mọi cách để nói vài câu với Tử Lộc.
Tử Lộc nâng ly, lần lượt đáp lại từng người một cách chu toàn. Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày của cô đều đẹp đến lóa mắt, có thể nói là vạn người chú ý. Dường như sự xuất hiện của Tử Lộc đã khiến cho biệt thự ngoại ô phía tây trống trải bỗng trở nên huy hoàng, rực rỡ.
Cao Viện cười nói: “Ai da Tử Lộc, cậu vừa tới là nhà tranh của tôi như sáng bừng lên. Lễ phục trên người cậu chắc là bản giới hạn có đúng không? Trước đây tôi định mua nhưng không mua được.”
Cao Viện vừa nói xong, đám người vây xung quanh cũng sôi nổi phụ họa, hết người này đến người khác tâng bốc.
Đồng Dao không nhịn được nói: “Vị Tần phu nhân này nhìn qua có vẻ khá dễ nói chuyện…”
Người đứng bên cạnh cô ấy cười nhạo một tiếng, nói: “Vị tổ tông này không dễ nói chuyện đâu, hoa hồng đều có gai cả, được vị kia của nhà họ Tần cưng chiều tới không biết giới hạn, có dễ nói chuyện hay không còn phải xem tâm trạng.”
Đồng Dao nhìn Tử Lộc đang ngồi trên ghế sô pha.
Làn da của cô trắng như tuyết, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bể bơi, cả người toát ra vẻ lười biếng, nhưng cô vừa quay mặt lại đây, đôi mắt trời sinh quyến rũ như tràn ra vẻ mị hoặc. Đừng nói là đàn ông, ngay đến cả Đồng Dao cũng muốn nuốt nước miếng, lại nghe thấy bên cạnh có người giải thích. Đây còn không phải là hình tượng sủng phi thời cổ đại sao?
Lúc này, Tử Lộc quét mắt liếc Cao Viện một cái, nói: “Thích à…” ngữ điệu thả chậm: “Vậy thì tặng cậu làm quà sinh nhật nhé.”
Sắc mặt Cao Viện lập tức trở nên khó coi.
相关文章
Nhận định, soi kèo Piast Gliwice vs Stal Rzeszow, 18h30 ngày 22/3: Khó khăn hơn dự đoán
Pha lê - 22/03/2025 09:16 Giao hữu2025-03-26'/>
Bà Nguyễn Thị Thay, 80 tuổi hiện sống ở hành lang chung cư. Bà cụ bán vé số, sống ở hành lang chung cư
Bà tên Nguyễn Thị Thay, năm nay tròn 80 tuổi. Bà là người gốc Huế. Xa xứ đã nhiều năm nhưng giọng nói của bà vẫn còn phảng phất tiếng địa phương.
'Hơn nửa tháng nghỉ bán vì Covid-19, bà có buồn lắm không?', chúng tôi hỏi. Bà nói: 'Mỗi ngày, tôi lấy vé số từ lúc 4 giờ chiều rồi để đó đến 3 giờ sáng hôm sau mới dậy sớm đi bán. Những ngày không có vé số, tôi cũng vẫn đi. 3 giờ sáng, tôi xuống đường đến những nơi hàng ngày tôi rảo tới để nhìn, để san sẻ, chan hòa tình cảm với mọi người. Có vậy tôi mới sống được vui chứ anh'.
Bà kể, những ngày nghỉ bán vì dịch, bà được rất nhiều người giúp đỡ. Dù không nhiều, khi vài chục ngàn, lúc một hộp cơm, chai nước nhưng cũng đủ để bà sống một cách vui vẻ. Điều ít ai ngờ được là tuy bà rất nghèo nhưng khi gặp những mảnh đời cơ nhỡ hơn, bà sẵn lòng giúp đỡ.
Bà con nơi đây cho biết, những ngày nghỉ dịch, bà không hề than vãn, không hề buồn bực mà ngược lại, bà còn san sẻ cho những người bạn cùng bán vé số như mình khi thì một chút tiền, khi một chút cơm.
Bà con luôn mua ủng hộ bà. Thiện tâm của bà cụ
Sau một thời gian nghỉ, những ngày đầu đi bán lại vé số, người dân ủng hộ bà rất nhiệt tình. Nhờ vậy mà mấy ngày nay bà bán hết sớm.
Chúng tôi hỏi thăm về bà. Bà dịu giọng: Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, những năm đầu của thập niên 1960 tôi tình cờ gặp được ông nhà tôi từ Sài Gòn ra theo học trường Nông Lâm Súc Huế. Sau đó, chúng tôi đưa nhau vào nam chung sống.
Chúng tôi sống với nhau nhiều năm không có con. Năm 1966 chúng tôi xin một đứa con nuôi cho vui cửa vui nhà. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua đến năm 1982 bất ngờ ông nhà tôi qua đời sau một tai nạn trong lúc làm việc ở Bình Dương.
Tôi và đứa con nuôi cứ thế mà sống. Tôi vào làm công nhân cho Công ty xe khách liên tỉnh Miền Đông. Nhờ vậy tôi nuôi được con và cho con đi học đến hết lớp 3. Sau đó, nó theo học nghề thợ cơ khí được vài năm ra nghề làm việc có được đồng ra đồng vô. Năm 1987, do bệnh nhiều nên tôi nghỉ việc và sau đó bắt đầu sống bằng nghề vé số đến giờ.
Năm 1990, tôi mua được căn nhà ở quận Tân Phú với giá 1,3 lượng vàng. Hai mẹ con về đó chung sống. Trong một lần đi nhậu với bạn bè, con quen một cô gái rồi cô gái đó mang thai nên đưa về chung sống.
Một thời gian sau, chúng bán mất căn nhà của tôi rồi cao chạy xa bay, không bao giờ về thăm tôi nữa. Nhưng thôi, tôi cũng không buồn phiền gì nữa, coi như mình không còn duyên nợ với con thôi.
Giờ đây, mỗi ngày tôi vẫn có đủ 3 bữa ăn dù mỗi bữa chỉ 10.000đ. Quần áo, tắm giặt có người giao cho chìa khóa muốn sử dụng lúc nào cũng được. Tại nơi đây, mặc dù nằm ngoài hành lang nhưng anh thấy đó, tôi vẫn có đèn có quạt mà những thứ này là do tấm lòng của bà con.
Mỗi ngày tôi có thể kiếm được 100.000đ nhờ vào vé số. Chi phí cho sinh hoạt nếu còn dư tôi san sẻ cho nhiều người cùng cảnh ngộ. Tôi không màng gì hết, chỉ giữ cho mình chút thanh thản, niềm vui tươi để sống trọn cuộc đời. Già rồi cũng không còn lâu đâu, anh nhỉ?'.
Ông Nguyễn Văn Huệ, Tổ trưởng tổ dân phố 73, khu 1 chung cư Trần Văn Kiểu xác nhận điều kiện khó khăn và đơn chiếc của bà. Ông cho biết, trước bà ở tầng 2 với một người bà con xa nhưng sau đó bà xuống hành lang tầng trệt nằm ngủ.
Bà con cư dân phản ánh nên bà phải lên đây - khu vực hành lang trước nhà ông Huệ và ông cũng đã giúp bà đèn, quạt. Nhiều lần ông Huệ đề nghị đưa bà vào viện dưỡng lão nhưng bà không đồng ý.
Ông Huệ xác nhận, hiện nay bà sống bằng sự đùm bọc thương yêu của bà con quanh chung cư. 'Bà bệnh, bà con mua thuốc cho bà, bị bệnh nặng thì bà con sẽ đưa vào bệnh viện và nếu đến một ngày nào đó bà ra đi thì cả cộng đồng sẽ chung tay lo cho bà thôi', ông Huệ nói.
Người bán vé số mù viết thư động viên đồng nghiệp giữa mùa dịch
Anh Thương cho biết, những ngày qua, dù không có thu nhập, nhưng vợ chồng anh nhận được nhiều sự giúp đỡ, đặc biệt là khoản hỗ trợ 50 ngàn đồng/ngày.
'/>Nhận định, soi kèo Etar vs Lokomotiv GO, 20h30 ngày 23/3: Tin vào cửa trên
Hư Vân - 23/03/2025 04:35 Nhận định bóng đá g2025-03-26Điểm tặng thực phẩm đặt ngay cổng ra vào một khu chung cư. Chị Nguyễn Đông Xuân, Phó bí thư Chi đoàn (áo xanh) và chị Lưu thị Quỳnh Trang (áo đỏ) đứng phát quà cho người khó khăn. Chúng tôi chứng kiến hình ảnh cảm động của một người đàn ông đến nhận thực phẩm tại quầy hàng từ thiện của cư dân chung cư Gardengate trên đường Hoàng Minh giám (P.9, Q. Phú Nhuận, TP.HCM).
Ông đã ngoài 70 tuổi. Tóc bạc trắng. Áo quần giản dị. Ông cho biết, hoàn cảnh của ông bình thường đã rất khó, giờ nạn dịch bùng lên lại càng khó hơn. Cũng may trong những lúc ngặt nghèo, nhờ tấm lòng của các nhà hảo tâm, ông cũng sống lây lất được qua ngày. Hôm nay, ông muốn xin một bịch gạo nhưng khi đi khỏi, ông sực nhớ, tại đây có trứng gà mà qui định chỉ được lấy một món. Ông nói, lâu ngày không dám ăn trứng vì đó là món xa xỉ. Vì thế ông quay lại xin đổi.
Chị Lưu Thị Quỳnh Trang, người phụ trách điểm từ thiện nhìn ông ái ngại. Chị nói, 'thôi đặc biệt bác, cháu biếu bác cả 2 thứ'.
Mỗi khi hàng về cả người lớn và trẻ con cùng nhau phân chia. Chị Quỳnh Trang cho biết, điểm phát thực phẩm từ thiện này được hình thành từ tấm lòng của cư dân chung cư. Mỗi người một ít góp lại. Người có công, người có của, chung tay giúp bà con lúc cơ nhỡ.
Chương trình bắt đầu từ hôm 11/4, dự trù sẽ phát mỗi ngày cho đến khi không còn cách ly toàn xã hội nữa.
Mỗi ngày tại đây phát ra gồm 300 kg gạo, 15 thùng mì, 5 thùng nước mắm, 5 thùng nước tương và nhiều thứ khác cần cho đời sống hằng ngày. Riêng hôm nay, điểm phát quà có người hỗ trợ thêm khẩu trang.
Hàng về đến chung cư, ngoài một số người lớn còn có sự góp mặt của các cháu thiếu niên cùng nhau phân chia. Tất cả làm việc bằng một tinh thần vì những người cùng khổ.
Chị Trang kể lại, bà con đến nhận hàng từ thiện phần lớn là người nghèo. Họ đi bán vé số, lượm ve chai, làm những công việc lặt vặt v.v... 'Nhìn họ không sao cầm lòng được. Đa số bà con đến đều rất vui khi cầm trong tay món hàng họ cần thiết. Tuy nhiên, hai ngày đầu có khoảng 15% người đến với áo quần tinh tươm, đi xe tay ga đắt tiền. Họ đòi thứ này xin thứ kia. Những người như vậy, chúng tôi thẳng thắn từ chối'.
Trang kể tiếp, theo thông tin chị nghe được, hiện nay có một nhóm gồm 5 phụ nữ khoảng ngoài 50 tuổi đi trên 3 chiếc xe tay ga rảo khắp các tụ điểm phát quà từ thiện trong thành phố để gom hàng. Khi đến một điểm họ dừng xe từ xa để một người canh giữ. 4 người còn lại đi bộ đến nhận hàng. Và hôm qua, nhóm người này có ghé lại đây nhận quà.
Bịch gạo và chị lượm ve chai. Một chị dắt chiếc xe đạp lỉnh kỉnh đồ đạc ghé vào. 'Cho em xin bịch gạo'. 'Dạ vâng, chị cứ lấy'.
Chúng tôi hỏi công việc mưu sinh của chị. Chị cho biết, nhà chỉ có 2 vợ chồng. Chồng chị sống bằng nghề đấm bóp dạo. Mùa dịch này anh không có việc làm. Còn chị, hàng ngày đi lượm ve chai khắp phố phường. Mấy ngày này chị không dám ra đường. Hôm nay bí quá chị mới liều đi...
'Mỗi người mỗi hoàn cảnh, mỗi số phận. Chỉ mong sao những món quà mọn này sẽ giúp bà con vượt qua được những ngày khốn khó', chị Trang trăn trở.
Lao động nghèo Sài Gòn vui mừng nhận hộp cơm từ mạnh thường quân
Quán ăn đóng cửa nghỉ bán mùa dịch Covid-19 nhưng các nhân viên trong quán vẫn tích cực làm hàng ngàn suất cơm phát miễn phí cho người nghèo.
'/>Nếu khó khăn cứ đến lấy một gói mỗi ngày
最新评论